Đây là Hoàng đế cố ý gọi ông ta đến, để ông ta tận mắt thấy nhi tử mà mình đã vứt bỏ thi đậu Trạng nguyên.
Lúc này trong lòng ông ta không có mùi vị gì, tâm trạng hối hận càng tăng thêm.
Nếu như không cắt đứt quan hệ, Trạng nguyên hôm nay chính là nhi tử của Tiêu Nguyên Thạch ông ta.
Đáng tiếc hối hận cũng vô ích, cho nên lúc này ông ta chỉ muốn nhanh chóng về nhà, ông ta không chịu nổi nữa.
Tiếp theo, Hoàng đế nói chuyện riêng với ba hạng đầu của Nhất giáp.
Triều thần ở chỗ này cũng nhìn ra được Hoàng đế vô cùng yêu thích và xem trọng Tiêu Hàn Tranh, hỏi không ít vấn đề dân sinh với Tiêu Hàn Tranh.
Người đứng hạng nhì vô cùng ghen tỵ, nhưng cũng không dám biểu lộ ra gì.
Trái lại Trác Quân lại không hâm mộ ghen tỵ, giống như vui vẻ vì bằng hữu.
Tiếp theo chính là ba người Nhất giáp đi diễu đường phố.
Tiêu Hàn Tranh cưỡi ngựa đi đầu tiên, khuôn mặt tuấn mỹ như quan ngọc, làm cho rất nhiều cô nương đến xem đỏ mặt.
"Trạng nguyên lang lần này thật tuấn mỹ!"
"Bộ dạng của Trạng nguyên thật quá đẹp."
"Đáng tiếc nghe nói Trang Nguyên lang đã thành thân, không thì ngay cả công chúa cũng muốn gả."
"Đã thành thân rồi sao? Vậy cũng quá đáng tiếc rồi."
"Thành thân rồi, chính là Thời nương tử dâng giống tốt kia đó."
"Thì ra là Thời nương tử, vậy cũng rất xứng đôi với Trạng nguyên lang."
Mặc dù chưa từng gặp Thời Khanh Lạc, nhưng đối với chuyện nàng dâng giống tốt, mọi người đều biết, hơn nữa theo bản năng yêu thích.
Dù sao có nhiều hơn một loại lương thực cho ra sản lượng cao, đối với mọi người chính là chuyện tốt.
Dĩ nhiên, cũng có không ít người, rất xem thường thân phận của Thời Khanh Lạc.
Còn có người sau lưng mở đánh cược, đánh cược xem sau khi Tiêu Hàn Tranh làm Trạng nguyên, có thể hưu người vợ thôn phụ này của mình không.
Các tiểu thư quan gia thấy Trạng nguyên lang tuấn mỹ tiền đồ như vậy, không nhịn được cũng đặt cược.
Sau khi về nhà, nói muốn gả cho Trạng nguyên lang.
Chẳng qua chỉ cần người nhà có đầu óc sẽ không đồng ý, dù sao Tiêu Hàn Tranh cũng đã có chính thê.
Để cho bọn họ đi ép Tiêu Hàn Tranh hưu thê. Là chuyện không thực tế.
Nếu như Thời Khanh Lạc chính là một thôn phụ bình thường, bọn họ còn có thể ngầm giựt dây để Tiêu Hàn Tranh bỏ vợ cưới nữ nhi của bọn họ.
Dù sao nhìn thái độ của Hoàng đế, rất trọng dụng Tiêu Hàn Tranh.
Tiền đồ tương lai rất có tiềm lực, cũng có trợ lực với bọn họ.
Nhưng Thời Khanh Lạc không dễ chọc.
Trước đó kéo Tam hoàng tử phi xuống ngựa, làm cho Tiêu Nguyên Thạch bị cách chức quan.
Lại có quan hệ thân thiết với Tịch Dung và Hề Duệ được Hoàng đế và Thái hậu sủng ái.
Nghe nói lúc trước Nhị phủ nhân của phủ Anh quốc công cử hành tiệc ngắm hoa, lại đánh sưng mặt của phu nhân Tiêu tướng quân.
Thôn phụ hung hãn như vậy, vẫn nên đừng trêu chọc.
Nếu nàng chạy đến tìm Hoàng đế cáo trạng, bọn họ cũng bị cách chức thì phải làm sao?
Vì vậy bọn họ lập tức cảnh cáo nữ nhi của mình một phen, không nên giở trò, trừ phi ngày nào đó Tiêu Hàn Tranh thật sự hưu thê, trái lại bọn họ có thể tranh thủ cho nữ nhi của mình.
Tất nhiên, chuyện này là sau này.
Bên này Thời Khanh Lạc bao một phòng bao có thể nhìn ra được con phố mà ba người Nhất giáp diễu hành, dẫn theo người một nhà đến xem Trạng nguyên tiểu tướng công diễu hành.
Đám bằng hữu tốt Tịch Dung cũng tham gia náo nhiệt.
Nhị lang đứng ở bên cửa sổ, kích động hô: "Đại ca, đó là đại ca."
Mấy người Thời Khanh Lạc lập tức đi qau nhìn,ngay cả Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê cũng kích động nhìn xuống.
Mọi người đi lúc nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh cưỡi ngựa đi qua.
"Tướng công, nhận này!" Thời Khanh Lạc lấy ra một cái hà bao tự mình thêu từ trong lòng ra, ném về phía Tiêu Hàn Tranh.
Tài nghệ thêu thùa của nàng không ra gì, chẳng qua đi theo mẹ chồng học một đoạn thời gian, thêu ra cũng có ra thể miễn cưỡng nhìn được.
Cuối cùng sau khi suy nghĩ, nàng thêu ngỗng tử nhà mình lên hà bao, chuẩn bị làm quà cho tiểu tướng công.
Bỏ tiền mua đồ nào bằng tâm ý mình tự làm.
Trước đó có rất nhiều người ném hoa túi thơm hà bao cho Tiêu Hàn Tranh, nhưng điều bị hắn tránh được.
Lúc này nghe tiểu tức phụ gọi, lại còn ném hà bao xuống.
Hắn nhanh tay lẹ mắt nhận lấy.
Cầm trong tay nhìn một cái, trái lại miễn cưỡng nhìn ra hình thêu chính là Ngốc Ngốc.
Trên mặt lộ ra vẻ dở khóc dở cười, tài nghệ thêu này của tiểu tức phụ đúng là đặc biệt.
Trong lòng vẫn rất vui, khó trách gần đây tiểu tức phụ thường xuyên lén lén lút lút, thì ra là thêu hà bao cho hắn.
Tiêu Hàn Tranh lập tức treo hà bao ở bên hông.
Ngẩng đầu đối mắt với tiểu tức phụ, lộ ra nụ cười tuấn nhãn.
Thời Khanh Lạc đứng ở bên cửa sổ, thấy hắn treo hà bao bên hông.
Nàng cười dùng khẩu hình nói: "Tranh ca, yêu chàng!"
Còn dùng tay b.ắ.n tim.
Tiêu Hàn Tranh biết đọc khẩu hình, cũng hiểu được động tác tay của tiểu tức phụ.
Vì vậy cũng vươn tay b.ắ.n tim về phía nam.
Rất nhanh con ngựa đã đi về phía trước.
Đám người Thời Khanh Lạc trở về phòng bao.
Hề Duệ tò mò hỏi: "Lúc này tư thế kia của các ngươi là gì vậy?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Bắn tim."
Đám người Hề Duệ: "..." Cũng đã là phu thê rồi, còn cả ngày tú ân tú ái như vậy.
Bọn họ chưa ăn cơm, nhưng đột nhiên cảm thấy no rồi.
Lương Hữu Tiêu cười nói: "Tình cảm của ngươi và lão Tiêu thật tốt."
"Chẳng qua lần này hắn đậu Trạng nguyên, sợ là hấp dẫn không ít đào hoa."
Ý chính là nhắc nhở Thời Khanh Lạc chú ý c.h.é.m đào hoa.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Người có đào hoa đại biểu người đó ưu tú, tướng công ta có đào hoa cũng là chuyện bình thường."
Chẳng qua ở trong mắt trong lòng của tiểu tướng công ta chỉ có một mình ta, hoa nhà ta thơm hơn hoa dại nhiều, chàng ấy sẽ không đi hái hoa dại đâu."
Mấy người Lương Hữu Tiêu: "..." Nữ nhân này thật sự quá tự tin.
"Đúng là chỉ có một mình người." Bọn họ còn có thể nói cái gì? Không lời nào để chống đỡ.