Tới hắn cũng biết cơ sở ngầm của hoàng đế trải rộng khắp nơi, thì phụ thân cặn bã kia sao không biết được?
Thời Khanh Lạc phát hiện thật sự không thể xem thường chuyện hỗn loạn trên triều đình, không thể không nói con ngươi của phụ thân cặn bã tuy rất rác nhưng vẫn có năng lực, lý trí cũng rất cao.
Mấy thứ này thật không thích hợp với nàng, vẫn là tiểu tướng công tốt nhất.
Nàng tiếp tục cảm thán: “Ông ta thật sự chung tình với Cát Xuân Như, mặc kệ có phải bị tính kế hay không, Cát Xuân Như đã đội nón xanh cho ông ta rồi, nhưng ông ta vẫn có thể dễ dàng tha thứ.”
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ, nói: “Chắc là trong lòng muốn hưu rồi, nhìn tin tức từ phủ tướng quân truyền đến, mâu thuẫn của hai người họ trong lúc này bắt đầu dần dần lớn hơn. Phụ thân cặn bã vẫn chưa hưu Cát Xuân Như, có thể là vì không muốn thừa nhận lựa chọn lúc trước của mình là sai. Dù sao, ông ta cũng từng vì Cát Xuân Như trả giá rất đắc mà.”
Quyết định hưu Cát Xuân Như cũng chứng minh phụ thân cặn bã đã chọn sai.
Có lẽ, phụ thân cặn bã kia không thể chấp nhận chuyện này, cho nên mới cố ý kéo dài.
Đương nhiên, phụ thân cặn bã kia cũng thật sự từng yêu Cát Xuân Như, cho nên bây giờ nhiều ít gì cũng có chút tình cảm.
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Nói như vậy, đúng là ta có thể hiểu được một chút.
Hèn chi, Cát Xuân Như phạm nhiều lỗi như vậy, phụ thân cặn bã vẫn dễ dàng tha thứ.”
Nàng cười nói: “Không biết đợi khi Cát Xuân Như đến Bắc Cương gây sóng gió, phụ thân cặn bã còn có thể dễ dàng tha thứ như thế nữa không.”
Tiêu Hàn Tranh cười khẽ nói: “Không phải còn có người cũ của Tiêu gia ở đó sao, nếu náo loạn, cả ba bên bào mòn hoàn toàn tính kiên nhẫn của phụ thân cặn bã kia, đương nhiên sẽ nhịn không nổi nữa.”
Thời Khanh Lạc cười hì hì, gật đầu: “Đúng vậy.”
Đúng lúc này, quản gia cầu kiến.
“Thiếu gia, có người đưa thiệp đến.”
Tiêu Hàn Trạnh nhận thiệp, gật đầu: “Ta biết rồi.”
Sau khi quản gia lùi ra, Thời Khanh Lạc nói: “Gần đây, thiệp mời chàng đi ra ngoài dự tiệc cũng thật nhiều đó.”
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Có lẽ họ cảm thấy lấy được lợi ích gì đó từ trên người của ta.”
“Thiệp này do Phương Chí Tuấn đưa đến, nói muốn mời ta cùng đi ngắm hoa ở vùng ngoại ô vào ngày mai.”
Thời Khanh Lạc biết Phương Chí Tuấn là bạn mới của tiểu tướng công.
Ban đầu, nàng có ấn tượng với Phương Chí Tuấn cũng vì người này là bạn tốt đồng môn của Trác Quân, cùng nhau đến đây từ Bắc Thành.
“Nàng muốn đi không?”
Nàng nói với ý vị sâu xa: “Thật ra ta cảm thấy Phương Chí Tuấn hẹn chàng là giả, Trác Quân hẹn chàng mới là thật.”
Một đoạn thời gian gần đây, Phương Chí Tuấn viết hơn mười tấm thiệp gửi đến, muốn cùng ra ngoài tụ họp với tiểu tướng công.
Thỉnh thoảng, tiểu tướng công sẽ đi một lần, nhưng mỗi lần đều có Trác Quân kia ở đó.
Mà lúc tiểu tướng công không đi, thì phần lớn Trác Quân cũng không đi.
Nàng không tin có chuyện trùng hợp như thế.
Tiêu Hàn Tranh thấy tiểu thê tử bĩu môi, cười nhéo mặt của nàng: “Nương tử nhà ta nhà đổ bình giấm rồi?”
Thời Khanh Lạc lườm hắn: “Ta không có dấm chua, chàng cũng không bị hắn ta dụ dỗ mất.”
Nàng rất tin tưởng tiểu tướng công nhà mình.
Nàng hỏi: “Chàng còn đang điều tra tình hình thực tế của Trác Quân sao?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Vẫn còn đang điều tra, lúc trước điều tra cũng không có vấn đề gì.”
Hắn lại bổ sung: “Ta tin tưởng trực giác của nàng.”
Thời Khanh Lạc cười tủm tỉm, móc lấy ngón tay của hắn: “Chuyện đó là đương nhiên.”
Nàng nói: “Ngày mai, chàng đi dự tiệc đi, thuận tiện xem hắn ta có hành động vượt khuôn phép gì với chàng hay không, chàng quan sát ánh mắt với mấy thứ khác của hắn ta nhiều một chút.”
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ, gật đầu: “Được, ngày mai ta sẽ đi tham gia tìm hiểu.”
Từ sau khi tiểu thê tử nói vấn đề Trác Quân với hắn, hắn đã không cố ý tách khoảng cách với đối phương.
Sau đó, Phương Chí Tuấn thường xuyên hẹn đi, trong mười lần hắn cũng đi hai lần.
Hơn nữa, mỗi lần đều ngồi một chút rồi rời đi ngay, cho nên cũng không phát hiện Trác Quân có vấn đề gì.
Hiện tại, tiểu nương tử đã nói như vậy, hắn cũng hiểu được, không bằng biến bị động làm chủ động.
Nếu đối phương thật sự có vấn đề, thì chắc sẽ dần dần bại lộ.
Ngày hôm sau, Tiêu Hàn Tranh mặc cẩm bào màu vàng nhạt của tiểu nương tử chuẩn bị, ngồi trên xe ngựa đi đến vùng ngoại ô đã hẹn trước.
Nơi hẹn ngắm hoa là một vườn lê, hiện tại đúng là thời gian hoa lê đang nở rộ.
Vườn lê này là sản nghiệp của Phương Chí Tuấn, cho nên rất nhanh đã có gã sai vặt của Phương gia dẫn Tiêu Hàn Tranh đến sân ngắm hoa.
Vừa đi vào, Tiêu Hàn Tranh chỉ thấy năm người ngồi ghế lô thành vòng tròn, đang uống trà nói chuyện phiếm.
Phương Chí Tuấn thấy Tiêu Hàn Tranh vào, lập tức đứng lên cười nói: “Cẩn Du đến rồi.”
Tiêu Hàn Tranh đi đến, gật gật đầu: “Chí Tuấn huynh!”
Bên Bắc Cương có rất nhiều đệ tử thế gia không thích dùng tên chữ, nên Phương Chí Tuấn cũng không có tên chữ.
Mấy người khác cũng cười chào Tiêu Hàn Tranh.
Trác Quân mỉm cười, chỉ chỗ trống bên cạnh: “Cẩn Du nhanh ngồi đi.”
Trác Quân rót một ly trà, chủ động đưa cho Tiêu Hàn Tranh: “Uống ly trà cho ấm.”
Tiêu Hàn Tranh nhận trà: “Đa tạ!”
Hắn uống một ngụm, trong trà cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn lại ngửi được trên ngươi Trác Quân truyền đến một mùi xông hương nhàn nhạt.
Nếu không phải mũi của hắn nhạy, thật sự còn ngửi không ra, bởi vì mùi hương này rất nhạt.
Mùi xông hương này cũng không có tác dụng đặc biệt gì, chỉ là khiến Tiêu Hàn Tranh ngạc nhiên trong lòng.
Bởi vì, mùi xông hương này là do tiểu nương tử chế ra, Tịch Dung đặt lên quầy cửa hàng bán trang điểm, cũng là một mùi hoa lan sang quý.
Hắn biết rõ như vậy vì mùi xông hương này muội muội hắn cũng rất thích, vẫn thường xuyên dùng.
Còn với hắn, thì mùi hương này có chút nữ tính, nên hắn thích mùi gỗ đàn hương hay là bạc hà hơn.
Hơn nữa, hắn cũng lần đầu tiên gặp nam nhân dùng xông hương mùi này.