Không chỉ có Tiêu Nguyên Thạch nghĩ thế, mà đại bộ phận mọi người trên triều đình cũng có suy nghĩ như thế.
Đồng thời cũng kinh sợ lực ảnh hưởng của Thời Khanh Lạc với hoàng đế.
Lần này nàng lại dâng lên phương pháp gì đấy? Thế mà có thể khiến hoàng đế đày Tiêu Nguyên Thạch đi.
Thời Khanh Lạc nghe nói suy đoán của các đại thần trong triều, trợn trắng mắt, lần này là nàng cõng nồi đó?
Nàng tự kiểm điểm lại mình, có phải lúc trước đã khiến cho sư phụ cõng nồi nhiều lần rồi nên đến lượt nàng phải đi cõng nồi một trận không…
Hôm nay, Thời Khanh Lạc dẫn Thanh Thanh đi ra ngoài ăn cơm chiều với mấy người Hề Duệ.
Tiêu Hàn Tranh đi ngoài với Hầu lão.
Lúc nàng đến, mấy người đã tới rồi.
Chuyện khiến nàng có chút bất ngờ là Kỳ Y Dương không ngờ cũng ở đây.
Hề Duệ chủ động cười kéo ghế cho Thời Khanh Lạc: “Khanh Lạc ngồi xuống đi.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, nói đùa: “Không có chuyện gì lấy lòng tức có ý đồ, các người đang tổ chức Hồng Môn Yến à?”
Hề Duệ cười nói: “Nói cái gì đấy, ta đây là bội phục ngươi.”
Ở bên cạnh Lương Hữu Tiêu cũng chế nhạo: “Chúng ta mà dám tổ chức Hồng Môn Yến cho ngươi sao? Hôm nay tổ chức, ngày mai nói không chừng chúng ta đã bị sung quân đày ra Bắc Cương.”
Thời Khanh Lạc thật muốn đỡ trán, xem ra mọi người đều cho rằng chuyện của phụ thân cặn bã là do nàng làm, cái nồi này thật lớn
Nàng tức giận nói: “Thật sự cảm ơn các ngươi xem trọng ta như vậy.”
Lương Hữu Tiêu sáp lại gần hỏi: “Khanh Lạc, lần này ngươi dâng phương pháp gì lên vậy?”
Chuyện này làm cho bọn hắn rất tò mò.
Thật ra, không chỉ có bọn họ tò mò, mà người xung quanh cũng rất tò mò, ai bảo hoàng đế không tiết lộ chút nào chứ.
Cũng không may, trên đường bọn họ đến đây gặp Kỳ Y Dương.
Người này nghe nói bọn họ muốn ăn cơm với Thời Khanh Lạc, mặt dày muốn đi theo đến đây.
Không phải cũng muốn biết Thời Khanh Lạc đã dâng phương pháp gì sao.
Thời Khanh Lạc chỉ biết là như thế.
Nàng cũng không giấu diếm: “Phương pháp làm cao su.”
Lúc trước, sau khi nói xong phương pháp với hoàng đế, nàng cũng thử hỏi thăm hoàng đế một chút, có thể nói phương pháp này ra ngoài được không.
Sau đó, mấy người bạn của nàng có thể đi tìm cây cao su, cạo mủ cao su mang về dùng được hay không.
Hoàng đế cũng đồng ý, nên nàng cũng không kiêng kỵ cái gì.
Vẻ mặt của mấy người Lương Hữu Tiêu đều tò mò: “Cao su là đồ chơi gì thế?”
Thời Khanh Lạc muốn kinh doanh thì chắc chắn thứ đó không tệ.
Thời Khanh Lạc trả lời: “Có thể làm đế giày gì đó, còn có thể…”
Nàng nói lại công dụng đã nói với hoàng đế ra.
“Đúng rồi, đợi cao su về rồi, ta còn có thể làm ra một loại xe một mình lái, thuận tiện hơn ván trượt nhiều.”
Ván trượt đều có rồi, xe đạp thì không thể thiếu được.
Trước khi không có cao su, bây giờ có thể dùng làm lốp xe đạp rồi, có thể kinh doanh nữa.
Mấy người nghe lời của nàng, ánh mắt cũng sáng rực lên: “Chỉ nghe đã cảm thấy tốt rồi!”
Hề Duệ hỏi: “Cao su này phải làm thế nào? Ngươi làm ra được rồi sao?”
Hắn ta vẫn luôn thích ván trượt, cũng tại bây giờ tuyết rơi thường xuyên không có cách nào chơi, nếu không hắn ta đi bộ ra ngoài cũng sẽ dùng ván trượt.
Hiện tại, cũng cảm thấy hứng thú với chuyện lái xe đạp.
Thời Khanh Lạc nói: “Không có, cao su cần cạo trên cây cao su, cây này nơi nhiệt độ nóng mới sống được. Hoàng thượng đã phái người đi tìm cây cao su và cạo mủ cao su rồi.”
Hề Duệ hơi thất vọng: “Thế à, chúng ta phải đợi thật lâu mới có thể dùng loại cao su này sao?”
Đồ của hoàng đế, bọn họ cũng không dám đánh chủ ý.
Đợi rơi xuống tay của bọn hắn, vậy không phải sẽ rất lâu sao.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Nếu các ngươi cảm thấy hứng thú, cũng có thể cho người đi tìm cao su, sau đó thuê dân bản xử cạo mủ, rồi mang về dùng. Ta đưa bức tranh vẽ cây cao su, đặc tính và tập tính của cây cao su ra cho các ngươi tự đi tìm, chắc là không khó đâu.”
Thời Khanh Lạc cảm thấy được chắc hoàng đế cũng sẽ đồng ý cách làm của mình, có thể sớm tìm ra sử dụng cao su rộng rãi.
Dù sao nhiều người nhiều sức lực, đợi gia tộc của bọn Hề Duệ tham gia vào, không biết chừng số lượng mang về còn nhiều hơn gấp mấy lần.
Trải qua vài lần tiếp xúc, nàng phát hiện hoàng đế này đúng là con cáo già.
Nhưng thật ra cũng không phải loại người thích tính kế người khác làm người ta chán ghét, nàng nhìn ra được hoàng đế thật tình muốn phát triển Đại Lương, làm cho dân chúng sống càng ngày càng tốt lên, là một vị minh quân.
Đám người Hề Duệ nghe được lời của nàng nói, ánh mắt cũng sáng lên.
“Thật sao? Nhà của chúng ta có thể tự đi lấy?”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Ừm, lúc trước ta đã từng xin chỉ thị của hoàng thượng, ta nói ta muốn để cho mấy người bạn đi cùng để tìm và làm cao su, hoàng thượng đã đồng ý rồi.”
“Khanh Lạc, ngươi thật tốt.”
“Khanh Lạc, ngươi là bạn chí cốt.”
Mấy người dồn dập khen ngợi, trong lòng cũng nghĩ như thế.
Thời Khanh Lạc thật sự là một người bạn chí cốt trọng nghĩa khí, có thứ nào tốt cũng không quên chia sẻ với họ.
Thời Khanh Lạc cười khẽ nói: “Đương nhiên rồi, thứ tốt ta đều chia sẻ với các ngươi, có tiền mọi người cũng nhau kiếm, có danh tiếng mọi người cùng nhau hưởng.”
“Đúng đúng, có danh tiếng mọi người cùng hưởng!” Câu này mấy người Hề Duệ thích nhất.
Lương Hữu Tiêu vội vàng phái người hầu cận lấy văn phòng tứ bảo ra, để cho Thời Khanh Lạc vẽ cây cao su.
Thời Khanh Lạc chẳng những vẽ cây cao su, còn vẽ cây đỗ trọng và cúc ngân giao.
Hai loại cây này cũng có thể lấy được cao su, cúc ngân giao là một trong ba thực vật chủ yếu sinh sản cao su trong thế giới.
Vì ngày đó đột nhiên bị tuyên tiến cung, nàng chuẩn bị cũng không đầy đủ, cho nên chỉ đưa cho hoàng đế cây cao su.