Cát Xuân Di: "..." Ngũ hoàng tử cũng không phải thứ tốt lành gì, chuyên môn đối nghịch với tẩu tẩu như nàng ta.
Nàng ta ầm thầm nhìn về phía Nhị hoàng tử, một dáng vẻ tức đến rơi nước mắt: "Điện hạ!"
Thật sự rất muốn khóc, nhưng sợ khóc, nhóm Thời Khanh Lạc lại nói đến chuyện lệ hoa đái vũ nữa, lúc này nàng ta mới chịu đựng.
Lương Hành Thiều không nói gì, nhìn hắn ta làm cái gì?
Hôm nay hắn ta dẫn nàng ta đi ra, cũng chỉ muốn xả giận cho Thời Khanh Lạc mà thôi...
Dám tính kế hắn ta, phải chuẩn bị tinh thần bị chỉnh đi, nữ nhân này rất không biết tự lượng sức.
Hơn nữa, dùng nàng ta đổi lấy sự vui vẻ của Thời Khanh Lạc, nếu có thể mượn sức cũng có chút lời.
Hắn ta mở miệng nói: "Nếu bọn hắn tò mò, thì ngươi trả lời bọn hắn là được."
Hắn ta tuyệt đối không thừa nhận mình cũng hơi tò mò.
Đầu óc của Cát Xuân Di hơi choáng váng, nàng ta hận không thể ngất xỉu như tỷ tỷ bỏ qua chuyện này.
Nàng ta cắn răng nói: "Gọi là tỷ phu."
Thời Khanh Lạc lại lật mặt xem thường: "Gọi tỷ phu thật không thú vị. Ta đề nghị tương lai nhìn thấy cha chồng trước của ta cứ gọi là thúc thúc thì tốt rồi, đoán chừng tỷ tỷ của ngươi sẽ càng thích hơn."
Hề Duệ không chê chuyện lớn, hỏi: "Thế nàng ta gọi tỷ tỷ mình là cái gì? Thẩm thẩm sao?"
Thời Khanh Lạc nhún nhún vai: "Sao ta biết được, ngươi phải hỏi Cát trắc phi chứ!"
Lương Hữu Tiêu: "Chật chật, quan hệ của nhà Tiêu tướng quân cũng thật loạn."
Hề Duệ hỏi Cát Xuân Di: "Cát trắc phi, vậy ngươi gọi tỷ tỷ ngươi là thẩm thẩm sao?
"Các ngươi không cần quá đáng như thế."
Cát Xuân Di đã tức giận đến toàn thân phát run rồi, những người này cố ý nhục mạ nàng ta, thật quá đáng.
Thù này nàng ta nhớ kỹ.
Người nơi này nhục mạ nàng ta, tương lai nàng ta không bỏ qua bất cứ người nào.
Hề Duệ bĩu môi: “Bọn ta chỉ hỏi gọi gì thôi làm gì mà quá đáng chứ? Lúc trước, tỷ tỷ của ngươi tính kế với chính thê, cả nhi tử của người ta nữa, sao ngươi không nói quá đáng đi.”
Tịch Dung tiếp lời: “Đúng đấy, tỷ tỷ của ngươi không phải là thứ tốt lành gì, ta thấy dáng vẻ này của ngươi vẫn chưa cảm thấy tỷ tỷ của người làm sai, xem ra ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì.”
Sau đó, vẻ mặt của nàng ấy đầy nghi ngờ nhìn Nhị hoàng tử: “Nhị biểu ca, ánh mắt của huynh có vấn đề rồi sao!”
Nhị hoàng tử ngồi không cũng dính đạn: “…”
Cát Xuân Di bị mấy người hợp tác sỉ nhục.
Đặc biệt đã bắt đầu nhắc đến nhân phẩm của nàng ta không tốt.
Nàng ta thấy sắc mặt của Nhị hoàng tử đen đi, trong lòng cũng hận muốn c.h.ế.t mấy người Thời Khanh Lạc.
Những người này thấy nàng ta được sủng ái, cho nên cố ý làm khó dễ nàng ta.
Nàng ta đầy mặt bị nhục nhã tức giận đứng lên: “Ngươi, các ngươi!”
Sau đó, ngã thẳng ra chỗ nha hoàn đang đứng phía sau, trông như bị tức đến ngất xỉu.
Còn cứ tiếp tục như vậy, không biết Nhị hoàng tử sẽ nhìn nàng ta như thế nào.
Mấy người này hợp tác lăng mạ sỉ nhục nàng ta, nàng ta hoàn toàn không thể cãi với bọn họ được.
Hơn nữa chuyện thúc thúc hoặc là tỷ phu này, nàng ta cũng không giải thích rõ được.
Trải qua chuyện vừa rồi trước cửa hàng bạc, mỗi lần bị nhắc đến nàng ta đều cảm thấy rất khó chịu.
Cho nên chỉ có thể học giống với tỷ tỷ, giả vờ ngất xỉu mà trốn tránh.
Trong lòng cũng có chút oán trách với tỷ phu Tiêu Nguyên Thạch này.
Chuyện bí mật như thế, không phải nói đã sắp xếp không cho người ta biết rồi sao?
Vì cái gì mà tiện nhân Thời Khanh Lạc này biết, còn cố ý nói toạc ra trước mặt mọi người.
Xem ra tỷ phu này, cũng không hữu dụng như trong tưởng tượng.
Nha hoàn phía sau Cát Xuân Di nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy nàng ta: “Trắc phi nương nương, người làm sao vậy?”
Tiếp đó, nha hoàn nói với Nhị hoàng tử: “Điện hạ, Cát trắc phi ngất rồi.”
Thời Khanh Lạc bật cười: “Không hổ là tỷ muội, ngất cũng đúng lúc giống hệt nhau.”
Nàng ta không cho tiểu tướng công đi xem bệnh giúp Cát Xuân Di, vạch trần đối phương đang ngất giả.
Cát Xuân Như dễ ngất là nghe nói sau khi đẻ non bị chọc tức không ít lần, ở phủ tướng quân cũng ngất mấy lần, quả thật rất yếu ớt.
Nhưng Cát Xuân Di vừa nhìn đã rất mạnh khỏe, lại lại một người tâm cơ, làm sao lại dễ dàng bị tức đến ngất xỉu như thế.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, không cần nhất định phải chơi đối phương đến tàn phế được, để dành về sau chơi tiếp.
“Nhị hoàng tử, thân thể trắc phi của người thật không tốt, nhanh mang về phủ, mời thái y xem thử, rồi điều dưỡng một chút.”
Thời Khanh Lạc lại cố ý nói: “Cũng có thể vì gầy không ăn cơm, nên đói đến ngất xỉu.”
Cát Xuân Di đang ngất xỉu: “…” Rõ ràng nàng ta thật sự tức giận, tiện nhân này thật xấu xa.
Nhị hoàng tử co rút khóe miệng, đói đến ngất xỉu là cái quỷ gì?
“Các người đưa Cát trắc phi về phủ đi.” Vì thế hắn ta sai bảo hạ nhân đưa Cát Xuân Di về.
Thời Khanh Lạc lại đề nghị: “Nhị hoàng tử, ngươi sủng ái Cát trắc phi như thế làm sao nỡ để nàng ta về một mình được? Vẫn nên tự đưa về rồi, rồi gọi thái y đến xem đi.”
Nàng lại đưa đôi mắt đầy thông cảm với Nhị hoàng tử, nói: “Một người đẹp mảnh mai như vậy, sau khi Nhị hoàng tử về phải chiều chuộng thật nhiều vào.”
Nhị hoàng tử: “…” Dùng xong lập tức ném.
Nữ nhân này thật sự quá thông minh, biết ở hậu viện bị hắn ta “chiều chuộng thật nhiều” không phải là chuyện tốt gì.