Hai người lại hàn huyên trò chuyện, lúc này mới dưới sự bảo vệ của ám vệ rời khỏi tửu lầu, không để người khác phát hiện.
Bên kia.
Mấy người Thời Khanh Lạc đi đến cửa hàng bạc chọn trang sức trước, đương nhiên Tiêu Hàn Tranh thanh toán.
Lương Hữu Tiêu với Hề Duệ cũng đi mua một ít.
Sau khi đi ra, Tiêu mẫu dẫn Tiêu Bạch Lê với Nhị Lang về phủ trước.
Nhóm Thời Khanh Lạc đúng lúc gặp Tịch Dung, nên cùng đi vào phòng đã đặt trước trong tửu lầu đối diện.
Sau khi vào phòng, mới phát hiện mấy người Nhị hoàng tử thế mà cũng tới đây rồi.
Thời Khanh Lạc cười rất tùy ý: “Chào Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Kỳ thiếu!”
Còn phần Cát Xuân Di, trực tiếp bị nàng làm lơ.
Lương Hành Thiều cười, mở miệng nói: “Các ngươi đến rồi!”
Người không biết rõ, còn nghĩ hắn ta với nhóm người Thời Khanh Lạc rất thân thiế.
Lúc này, trong lòng của Cát Xuân Di cũng ngạc nhiên.
Nàng ta không ngờ, Nhị hoàng tử lại có hẹn với đám người Thời Khanh Lạc.
Nàng ta còn nghĩ rằng do chuyện lúc nãy nên không đi cửa hàng bạc, nên hắn ta mới dẫn mình đi ăn cơm trước.
Lúc nhìn Thời Khanh Lạc, dưới ống tay áo, tay Cát Xuân Di siết thành quả đấm.
Nữ nhân này hại tỷ tỷ của nàng ta mất mặt như vậy, nghe tỷ tỷ nói Tiêu lão thái với Đào Liễu cũng là do Thời Khanh Lạc tính kế dẫn vào phủ tướng quân.
Cho nên, nàng ta không phải ghét Thời Khanh Lạc bình thường, mà càng muốn đối phương biến mất hơn.
Chỉ đáng tiếc, kế hoạch lúc trước của tỷ tỷ đều thất bại.
Sau khi ngồi xuống, Thời Khanh Lạc mới phát hiện Cát Xuân Di đang nhìn chằm chằm mình, nàng cũng mẫn cảm nhận ra được đối phương có địch ý và thù hận với mình.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng Cát Xuân Di, rồi hỏi mấy người Lương Hành Ngọc: “Vị này chính là?”
Lương Hành Ngọc với Kỳ Y Dương: “…” Chắc chắn nữ nhân này là cố ý.
Lương Hành Ngọc không chê chuyện lớn, cườinói: “Vị này chính là Cát trắc phi lúc trước ngươi muốn gặp đấy.”
Vẻ mặt của Thời Khanh Lạc hiện lên vẻ không tin.
Còn giả bộ làm ra vẻ thất vọng: “Không phải nói bộ dạng xinh đẹp giống như thiên tiên sao? Sao lại không đẹp bằng ta vậy chứ!”
Những người ở đây: “…” Ngươi nói nói thẳng ngay trước mặt Cát Xuân Di, còn khen chính mình, thật sự ổn không?
Lương Hành Ngọc với Kỳ Y Dương biết sẽ như vậy, hai người thật sự muốn cười.
Tiêu Hàn Tranh với đám người Hề Duệ đã hoàn toàn thành thói quen rồi.
Đối với người không thích, Thời Khanh Lạc thường đối xử như vậy.
Tịch Dung ngồi ở bên cạnh Thời Khanh Lạc, kinh ngạc nhìn Cát Xuân Di nói: “Lúc trước ta nghe Nhị biểu ca nói Cát trắc phi đẹp như người trên trời, thì ra người trên trời đẹp như vậy sao? Đúng là lời đồn không thể tin được.”
Nàng ấy quay đầu lại nói với Thời Khanh Lạc: “Nàng ta không phải không đẹp bằng ngươi, mà là ngươi còn xinh đẹp gấp mấy lần nàng ta.”
Thời Khanh Lạc dùng tay làm tư thế lan hoa chỉ: “Phải không? Thật ra ta cũng cảm thấy như vậy đó.”
Đám người Lương Hành Ngọc: “…”
Hai người các ngươi giống người thường chút đi, không thấy sắc mặt của Cát Xuân Di sắp cứng lại rồi sao?
Thời Khanh Lạc nói như vậy khiến Lương Hành Thiều không khỏi nhớ đến ngày đó ở trong miếu đổ nát.
Hiện tại nhìn nàng tự tin năng động, miệng vẫn độc như trước, chẳng những hắn ta không cảm thấy phản cảm mà còn cảm thấy thú vị.
Hắn ta bật cười: “Chẳng qua chỉ là lời đồn bậy bạ.”
Hắn ta lại nói: “Lại nói, vốn dĩ Cát trắc phi không đẹp bằng nàng.”
Sao Cát Xuân Di có thể so với Thời Khanh Lạc được.
Lời này vừa ra, sắc mặt đang không mấy xinh đẹp của Cát Xuân Di càng trắng đi vài phần.
Hai tay nắm chặt vào nhau.
Nàng ta không ngờ được, hai người Thời Khanh Lạc nói xấu mình như thế, Nhị hoàng tử còn phụ họa theo.
Hắn ta xem nàng ta là cái gì?
Nàng ta không chấp nhận được việc Thời Khanh Lạc còn đẹp hơn mình, trong lòng không ngừng tự nói, Nhị hoàng tử đang muốn mượn sức của Thời Khanh Lạc nên mới nói như vậy.
Thời Khanh Lạc nhìn sắc mặt khó coi của Cát Xuân Di, nghĩ thầm mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Nàng cho Nhị hoàng tử một ánh mắt khen thưởng, nói: “Lần này, ngươi thật tinh mắt.”
Lương Hành Thiều dở khóc dở cười nói: “Ta vẫn luôn là người rất tinh mắt.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Phải không? Chuyện này, ta có chút không dám khen.”
Lương Hành Thiều cũng nhướng mày: “Nàng nói cái gì không dám khen?”
Thời Khanh Lạc chỉ Cát Xuân Di đang ngồi bên cạnh hắn ta: “Đâu có thiên tiên đâu?”
Lương Hành Thiều: “…” Cái này thì không cãi được.
Tịch Dung ở một bên nói: “Đúng thế, ta còn nghĩ đó là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì nữa chứ, ai ngờ thế này?”
Nàng ấy bĩu môi: “Uổng phí ta mong đợi một trận”
Người của nhà mình không thích người này, đương nhiên nàng ấy cũng không thích rồi.
Hơn nữa, vừa nhìn Cát Xuân Di đã biết loại người tâm cơ, nàng ấy luôn không thích loại hình như vậy.
Cát Xuân Di nghe hai người cố ý bắt bẻ mình, đôi mắt không kiềm được hơi đỏ lên, vừa nhìn có thể khóc bất cứ lúc nào.
Thời Khanh Lạc thấy vậy thì tấm tắc “Đó là đang muốn khóc sao? Mau mau, diễn một màn hoa lê đái vũ cho chúng ta xem đi, ta còn chưa từng thấy đó.”
Cát Xuân Di: “…” Nàng ta không phải con hát.
Cát Xuân Di vừa chuẩn bị rơi lệ, rồi lấy khăn lau đi để cho Nhị hoàng tử biết mình bị uất ức, nhưng sau khi nghe xong lời của nàng, lập tức nghẹn nuốt nước mắt lại.
Tịch Dung cũng rất phối hợp huýt tiếng sáo: “Ta ở trong cung đã gặp rất nhiều nương nương khóc hoa lệ đái vũ rồi, nhưng ở ngoài cũng chưa gặp qua, thế mà giờ có một người.”