Tiêu Hàn Tranh đặt chén thuốc xuống gật đầu, “Vâng, chẳng những thuốc này không có tác dụng bồi bổ cơ thể, trái lại còn làm cho cơ thể của con ngày càng suy yếu”
“Uống thời gian dài, còn sẽ trở thành ma ốm.”
Tiêu mẫu trừng lớn đôi mắt, “Tại sao lại như vậy?”
Thời Khanh Lạc cũng có chút mơ màng, càng kinh ngạc chuyện Tiêu Hàn Tranh còn biết phẩm dược.
Nhưng cũng không đúng lắm, không phải lúc chưa uống thử thuốc hắn đã tức giận rồi sao?
Tiêu Hàn Tranh nói với Tiêu mẫu: “Nương, lúc con hôn mê, bã thuốc mà sau khi mọi người nấu xong còn không?”
Tiêu mẫu gật đầu: “Còn, nương đều đổ tất cả sau hậu viện.”
“Con đi xem.” Tiêu Hàn Tranh đứng dậy.
Mấy người cũng đi theo đến hậu viện.
Thời Khanh Lạc đi đến thì thấy Tiêu Hàn Tranh bới móc tìm kiếm trong đống bã thuốc, sau đó từ bên trong tìm ra hai loại thuốc.
Bộ dạng này rất quen thuộc với các loại thuốc.
Hắn đứng lên nhìn mấy người Tiêu mẫu nói: “Lúc trước con vẫn luôn sốt cao không tỉnh lại, là do hai vị thuốc có dược tính xung khắc này tạo thành.”
Đây cũng là sau khi tỉnh lại vào kiếp trước, trong lúc vô tình hắn mới phát hiện.
Vì không muốn tiếp tục bị hãm hại và muốn báo thù, hắn còn cố ý đi học y thuật.
Lúc này mới vừa uống hắn đã biết được, thuốc lúc nãy cũng có vấn đề.
Tiêu mẫu giống như không thể tin được chuyện này: “Ý của con là, thầy thuốc ở trên trấn cố ý hại con?”
Đối với lời của nhi tử, bà rất tin tưởng.
Bà không thể tin được vậy mà thầy thuốc kia lại hại nhi tử của mình: “Chúng ta và ông ta không oán không thù, sao ông ta lại hại con?”
Thời Khanh Lạc lại nghĩ sâu xa hơn Tiêu mẫu.
Nàng nói với Tiêu Hàn Tranh: “Huynh có thù oán với thầy thuốc kia hoặc là người nhà của ông ta sao?”
Tiêu Hàn Tranh lắc đầu, “Không có.”
Thời Khanh Lạc giơ tay chỉ về phía nhà cũ, “Nếu nói như vậy, thầy thuốc này hại huynh, khẳng định có người thu mua sai khiến, có thể là bên kia làm.”
Tiêu mẫu giật mình, “Người nhà cũ xem tiền quan trọng như mạng vậy, sẽ nỡ bỏ tiền mua chuộc thầy thuốc sao?”
“Hơn nữa vì sao bọn họ lại muốn hại c.h.ế.t Tranh Nhi? Chúng ta đều đã phân gia cắt đứt quan hệ rồi mà?”
Không phải là bà không tin suy đoán của con dâu, mà là khó hiểu.
Tiêu Hàn Tranh phát hiện tiểu tức phụ nhà mình quá thông minh và nhạy bén.
Hắn giải thích với Tiêu mẫu, “Người nhà cũ không nỡ, nhưng lại có người nỡ.”
“Đối với nữ nhân kia mà nói, chỉ cần một nhà chúng ta còn sống, chính là làm cho nàng ta không thoải mái.”
“Làm bẩn tình yêu của nàng ta và phụ thân cặn bã kia.”
“Nàng ta càng không hi vọng nhi tử trên danh nghĩa này là con, tương lai có thể thông qua khoa cử xuất hiện ở kinh thành.”
“Như vậy sẽ có người nhảy ra nhắc đến những chuyện lúc trước, làm cho mọi người đều biết chẳng qua nàng ta chỉ là một ngoại thất thượng vị lên vị trí phu nhân tướng quân mà thôi.”
“Làm cho người ta biết, thúc thúc chất nữ bọn họ không biết xấu hổ thông dâm.”
Kiếp trước hắn không nghĩ tới, bọn họ chủ động phân gia cắt đứt quan hệ, nữ nhân kia còn không buông tha.
Hơn nữa còn sắp xếp từng vòng âm mưu, còn rất thần bí nữa.
Đời trước hắn tỉnh lại, trong nhà cũng chỉ còn một mình hắn mà thôi.
Hắn nhớ không phải là hắn tự mình ngã xuống núi, luôn cảm thấy đám người nương c.h.ế.t không thích hợp, vì thế lén đi điều tra một chút, mới phát hiện chuyện này.
Ngoài mặt nữ nhân kia là một đoá hoa yêu kiều thanh thuần nhu nhược, cần nam nhân tỉ mỉ chăm sóc, nhưng sau lưng lại tàn nhẫn độc ác hơn ai hết.