Mũ, giày, Lương Hữu Tiêu vẫn chưa cầm đi bán.
Cũng vì lão gia tử đi khoe khoang cho đủ.
Đương nhiên, dùng lời của Thời Khanh Lạc, chính là quảng cáo gì đó.
Ý là thông báo khắp nơi.
Hắn ta lập tức tiến lên, giúp lão gia tử mang xong giày len, chớp chớp mắt nói: “Không thành vấn đề, ta đã sớm chuẩn bị cho ngài.”
Những người khác: “……” Tiểu tử này đúng là vua nịnh nọt
Lương Minh Thành: “……” Thật không vừa mắt.
Lão gia tử bị cháu trai hầu hạ mang giày, cười to nói: “Vẫn là Tiểu Lục của chúng ta tri kỷ.”
Người Lương gia: “……” Đối lời này, bọn họ nghe sắp mọc kén rồi.
Trong lòng mấy đứa con dâu phòng khác đều nghĩ, sau khi trở về nhất định phải để nhi tử học tập đứa ăn chơi trác táng Lương Hữu Tiêu này.
Nhìn đi, vỗ m.ô.n.g ngựa vỗ đến lòng lão gia tử!
Nếu có thể được lão gia tử ủng hộ và bồi dưỡng trọng điểm, còn li tiền đồ tương lai làm gì.
Lương Hữu Tiêu lập tức cười đi lên “Tổ phụ, vậy ngài có thể giúp ta một chuyện hay không?”
Lương lão gia tử liếc nhìn hắn ta một cái , “Nói!”
“Ta đây là hợp tác làm ăn với Thời Khanh Lạc, về sau khẳng định còn làm không ít đồ mới mẻ.”
“Sợ người ta đánh chủ ý đến, cho nên còn phải nhờ lão gia tử ngài ra mặt,, giúp đỡ ngăn chặn mấy người có tâm tư xấu xa kia.”
Gần nhất hắn ta kiếm được đầy bồn đầy chén, nghe thấy rất nhiều lời ghen tị.
Ngay cả người nhà cũng ghen tị càng đừng nói đến người bên ngoài.
Chỉ sợ có người đỏ mắt, không dám động đến hắn ta, nhưng là lại chạy tới động Thời Khanh Lạc.
Lương lão gia tử tức giận nói: “Chỉ chút chuyện nhỏ này, sao ngươi không tìm cha ngươi!”
Lương Hữu Tiêu nào dám đi tìm cha, bởi vì chuyện hắn ta buôn bán, cha hắn ta còn chưa nguôi giận đâu.
Lập tức hắn ta đổi giọng nịnh nọt “Đây không phải là do ngài già nhưng sức lực vẫn còn rất mạnh khỏe, cha ta kém xa so với ngài.”
Hơn nữa hắn ta từ chỗ Thời Khanh Lạc học được cách mượn lực tứ phía.
Thân cha không ra lực, tất nhiên hắn ta phải tìm gia gia.
Nêu thân cha muốn ngăn cản, hắn có thể để cho gia gia đối phó cha, hắn ta thật quá thông minh.
Lương Minh Thành: “……” Cái nghiệp chướng này, sao có thể nịnh cao dẫm thấp như vậy? Mấu chốt người bị dẫm còn là cha của mình..
Lão gia tử nghe được lời này vô cùng thoải mái, ông ấy đúng là lão già tràn trề sức lực.
“Được, ngày mai ta đi ra ngoài dạo một vòng, nói chuyện với mấy người.”
Ông ấy cũng rất xem trọng phu thê Thời Khanh Lạc.
Giúp đối phương, đồng thời, cũng có thể giúp tôn tử có mối quan hệ tốt với hai người bọn họ.
Hơn nữa ai lại ngại tiền nhiều chứ?
Người khác đánh chú ý lên người Thời Khanh Lạc chủ ý, đó chính là đào góc tưởng của cháu trai ông ấy, chuyện này không thể được.
Mặt mày Lương Hữu Tiêu hớn hở, lập tức lại đi giúp lão gia tử đ.ấ.m lưng, “Ta biết tổ phụ thương ta mà.”
Lão gia tử cười nói: “Tiểu tử ngươi biết thì tốt rồi.”
Lại chỉ huy, “Bên trái đ.ấ.m một đấm.”
Lương Minh Thành nhìn cha và con trai hài hòa như vậy, nháy mắt ê răng, thật là cay mắt.
Lương lão gia tử nói được thì làm được, ngày hôm sau lập tức đi ra ngoài truyền lời bảo vệ ra ngoài.
Đại khái ý chính là, Thời Khanh Lạc là do phủ Quốc Công bọn họ che chở, mấy xưởng mà nàng mở đó, đừng có mà mơ tưởng, nếu không chính là đối nghịch với phủ Quốc Công đối nghịch.
Mọi người đều không nghĩ tới Lương lão gia tử lại tự thân xuất mã.
Sau khi Hoàng đế đăng kế, vị này luôn hạ thấp cảm giác tồn tại cũng không quan tâm nhiều chuyện.
Lần này vậy mà chạy ra nói loại này lời này, xem ra quả nhiên lời đồn là thật, Lương Hữu Tiêu rất được lòng lão gia tử.
Cũng thành công làm không ít người đánh chủ ý lên Thời Khanh Lạc từ bỏ suy nghĩ.
Tất nhiên, cũng thiếu không ít người không sợ phủ Quốc Công còn do dự.
Đặc biệt là cửa hàng son phấn của Tịch Dung mở cửa, tuyên bố ra bên ngoài Thời Khanh Lạc cũng có một phần.
Thời Khanh Lạc cũng là người nàng ấy che chở, nếu ai đánh chú ý lên người Thời Khanh Lạc, chính là đối nghịch với nàng ấy.
Lần này, lại có thêm một bộ phận người từ bỏ.
Không có cách nào, ai bảo sau lưng Tịch Dung chính là Thái Hậu chứ.
Phủ Tướng quân, sau khi Cát Xuân Như nghe được chuyện này, tức giận đập phá một hồi.
Gần đây nàng ta rất vất vả, tìm người đi châm ngòi mấy nhà có ý, muốn ra tay với Thời Khanh Lạc.
Hiện tại toàn bộ đều uổng công.
Sao vận may của nha đầu c.h.ế.t tiệt kia lại tốt như vậy.
Tạm thời không động đến Thời Khanh Lạc, lại bị Tiêu Nguyên Thạch cảnh cáo, bảo nàng ta đừng động đến Tiêu Hàn Tranh.
Nếu không một khi Tiêu Hàn Tranh xảy ra chuyện, người ở kinh thành đều sẽ cho rằng bọn họ làm.
Nàng chỉ có thể nghẹn khuất chịu đựng.
Sau đó lại chú ý đến một chuyện quan trọng khác, gả muội muội vào phủ Nhị hoàng tử.
Thôn Hạ Khê.
Tiêu Hàn Tranh cũng thu được thư từ kinh thành, nói cho Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Hợp tác với Lương Hữu Tiêu, Tịch Dung đúng là bớt lo.”
Ở cổ đại không có hậu trường muốn làm sự nghiệp lớn kiếm tiền, quá khó khăn.
Tiêu Hàn Tranh lại nói: “Muội muội của Cát Xuân Như muốn vào phủ Nhị hoàng tử làm Trắc phi.”
Nghe được lời của Tiêu Hàn Tranh, Thời Khanh Lạc kinh ngạc hạ.
“Không phải Cát Xuân Như không thích thiếp sao? Sao lại đưa muội muội mình làm thiếp cho người ta.”
Trắc phi cũng là thiếp.
Ngay cả Cát Xuân Như cũng nghĩ chuyển từ ngoại thất lên chính thức chẳng lẽ còn muốn cho muội muội của mình chuyển thành Nhị hoàng tử phi?
Tiêu Hàn Tranh nói: “Cát Xuân Di dã tâm lớn, có lẽ là nàng ta thuyết phục tỷ tỷ của mình.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Lấy thân phận của nàng ta, có thể làm trắc phi?”
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Có lẽ phụ thân cặn bã của ta đã đạt nhận thức gì đó với Nhị hoàng tử.”
Thời Khanh Lạc hỏi: “Cát Xuân Di thuận lợi làm trắc phi của Nhị hoàng tử?”
Tiêu Hàn Tranh nói: “Thuận lợi, lại còn có thể làm cho Nhị hoàng phi chăm sóc nàng ta, sau này Nhị hoàng tử cũng yêu nàng ta.”
Đời trước, sau khi Cát Xuân Di làm trắc phi Nhị hoàng tử, xúi giục Nhị hoàng tử đi gây chuyện với hắn.
Bất quá đều bị hắn hóa giải.
Còn ra không ít mưu kế cho Cát Xuân Như, tâm cơ thủ đoạn của ị muội muội này còn lại hại hơn cả thủ đoạn của tỷ tỷ mình.
Tuy rằng sau khi hắn chỉnh c.h.ế.t đám người phụ thân cặn bã, không bao lâu cũng chết.
Nhưng đã có chuẩn bị hậu chiêu, có thể làm cho Cát Xuân Di ở phủ Nhị hoàng tử không sống tốt được.