Thời Khanh Lạc suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cát Xuân Như và Ngô gia tính kế, có muốn nói cho nương không?”
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một lúc, “Nàng muốn nói sao?”
Dù sao hắn cũng là nam nhân, tuy rằng đối phương là nương hắn, nhưng cũng không biết nên nói thế nào.
Thời Khanh Lạc thành thật nói: "Ta cảm thấy nên nói."
"Năm sau huynh đến kinh thành tham gia khoa cử. Dù cho huynh có ở lại kinh thành hay điều ra ngoài, chúng ta đều sẽ mang theo nương cùng đệ đệ muội muội."
“Cho nên cũng phải để nương dần tiếp xúc với chút chuyện bóng tối này, dần dần sẽ biết đề phòng người khác."
"Dù sao không thể nhìn mặt bắt hình dong."
Mẹ chồng quá trong sáng và tốt bụng, bây giờ ở trong thôn thì không sao, nhưng khi họ ra ngoài, cho dù có cố gắng bảo vệ thì sớm muộn cũng phải tiếp xúc với một ít chuyện không tốt.
Đặc biệt nếu muốn lập nghiệp ở kinh thành, sẽ gặp phải Cát Xuân Như vàphụ thân cặn bã.
Nếu tính tình của mẹ chồng vẫn như trước, vậy chỉ có thể bị đôi nam nữ cặn bã kia khi dễ mà thôi.
Tiêu Hàn Tranh nắm tay nàng, “Được rồi, nghe nàng.”
“Làm phiền nương tử đi nói với nương rồi.” Hắn là nam nhân, không dễ nói chuyện như này.
Hắn tin rằng tiểu tức phụ có thể giúp nương trở nên tốt hơn.
Thời Khanh Lạc trấn an hắn "Cứ giao cho ta."
"Chẳng qua nếu sau này nương trở nên bưu hãn, vậy huynh cũng không thể trách ta."
Nàng đặc biệt mong chờ một ngày khi mẹ chồng gặp Tiêu Nguyên Thạch cùng Cát Xuân Như, trực tiếp cho đôi cặn bã kia mấy bạt tai.
Tiêu Hàn Tranh: "..." Hắn đột nhiên có dự cảm không tốt.
Sau đó dở khóc dở cười nói: “Đừng lo, ta không trách nàng đâu!”
Cứng rắn còn hơn bị bắt nạt, tùy tiểu tức phụ thôi.
Đêm đó Thời Khanh Lạc đến phòng Tiêu mẫu.
Vừa bước vào cửa, đã ngửi thấy một mùi hương hoa thoang thoảng, đó là mùi thơm mà Thời Khanh Lạc gửi cho Tiêu mẫu.
Trên giá gỗ cách đó không xa, cũng cắm một ít hoa dại trong bình gốm.
Toàn bộ căn phòng được trang trí ấm cúng, sang trọng và thoải mái.
Đôi mắt của phụ thân cặn bã không biết mù đến mức nào, mới có thể bỏ rơi người bạn đời tốt bụng và hiền lành này.
Tiêu mẫu đặt chiếc áo len đang đan xuống, "Lạc Lạc, con muốn uống gì? Trà hoa có được không?"
Từ khi Thời Khanh Lạc làm ra trà hoa, Tiêu mẫu tương đối thích, cũng tự làm một ít trà hoa hợp khẩu vị.
Thời Khanh Lạc ngồi xuống, “Được ạ!”
Tiêu mẫu vui vẻ đi pha một tách trà hoa cho Thời Khanh Lạc: “Con có chuyện muốn nói với nương?”
Bình thường con dâu rất ít khi đến phòng bà.
Thời Khanh Lạc nhận chén trà, “Vâng, ta có chuyện muốn nói với nương.”
Tiêu mẫu ôn nhu nói: “Con nói đi.”
Thời Khanh Lạc cũng không vòng vo trực tiếp nói mọi chuyện xảy ra gần đây liên quan đến Cát Xuân Như và tên phụ thân cặn bã.
Kể cả chuyện Cát Xuân Như có phái người đến câu dẫn Tiêu Hàn Tranh, để nhà mẹ đẻ của mình đến cửa ồn ào, bọn họ tương kế tựu kế, đưa người cho phụ thân cặn bã, xúi giục đám người Tiêu gia cũ đến phủ tướng quân náo loạn quấy rối.
Cuối cùng, nói chuyện Cát Xuân Như và Ngô gia muốn tính kế Tiêu mẫu.
Sau khi nghe xong, huôn mặt của Tiêu mẫu tái đi, đôi mắt đầy tràn đầy sự tức giận.
“Sao bọn họ lại xấu xa độc ác như vậy.”
Tiêu mẫu không khỏi đỏ mắt, đưa tay nắm lấy bàn tay không cầm trà của Thời Khanh Lạc: “Lạc Lạc đã để con chịu nhiều ủy khuất rồi.”
“Tên hỗn đản kia không còn là con người nữa, uổng công làm phụ thân, tương lai sau này gặp ông ta các con đừng khách sáo.”
Đối với chuyện Cát Xuân Như tính kế bà, ngược lại bà cũng không cảm thấy quá tức giận.
Mà nghe được chuyện chồng trước và ngoại thất liên hợp muốn tính kế con trai của bà và con dâu, bà không nhịn được tức giận.
Càng không thể tưởng tượng nổi trên đời này lại có những kẻ vô liêm sỉ và đáng ghê tởm như vậy.
Thời Khanh Lạc thuận thế nắm lấy tay bà: "Nương, ta đã chọc cho tên phụ thân cặn bã kia tức giận đến hộc m.á.u rồi.”
“Chờ sau này chúng ta đến kinh thành, sẽ có rất nhiều thời gian tính kế ông ta.”
Tiêu mẫu gật đầu nói: “Hộc m.á.u là chuyện tốt, tên cặn bã đó đáng bị như thế.”
Nếu là trước đây bà nhất định sẽ không nói những lời như vậy.
Nhưng dưới ảnh hưởng của Thời Khanh Lạc, cộng thêm sau khi quản lý xưởng và có sự nghiệp, bà cũng dần thay đổi.
Thời Khanh Lạc phát hiện ra mẹ chồng mạnh mẽ hơn họ nghĩ.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, lúc đầu nhu nhược dễ bị bắt nạt như vậy, nhưng vì ba đứa con, không muốn trở thành thiếp, lại chủ động đưa ra yêu cầu hòa ly.
Bị đuổi tới một viện đổ nát, sau khi đại nhi tử hôn mê, dựa vào đôi vai gầy vẫn chống đỡ mọi chuyện trong nhà.
Điều này cho thấy, ngoài yếu đuối, tốt bụng, Tiêu mẫu cũng ngoan cường như ngọn cỏ bên ngoài.
“Thật ra chúng ta không sợ phụ thân cặn bã và nữ nhân kia tính kế, cũng có thể tin tưởng bảo vệ nương và đệ đệ muội muội.”
Thời Khanh Lạc nắm lấy tay bà nói tiếp: “Nhưng chỉ sợ ở một nơi mà chúng ta không biết, bọn họ sẽ làm điều gì đó hai đến nương đệ đệ muội muội.
“Cho nên, sau khi suy nghĩ, ta và tướng công quyết định nói với nương những chuyện này."
Tiêu mẫu yếu đuối, nhưng không ngu ngốc.
Bà cười nhẹ, "Đừng lo lắng, trước đây nương đã vượt qua mọi khó khăn gian khổ, hôm nay càng ngày càng tốt, nương sẽ không bị hai người ghê tởm kia làm hại."
"Khanh Lạc, bắt đầu từ ngày mai, nương cũng sẽ luyện quyền với con."
Bà cũng tin rằng nhi tử và con dâu có thể tự bảo vệ mình, nhưng bà không muốn trở thành vật cản.
Cũng nhớ lại mấy lời giống như nói giỡn của Thời Khanh Lạc lúc trước.
Nói là sau này bà nhìn thấy đôi nam nữ cặn bã kia, trực tiếp đánh mấy cái tát cho hả giận.
Lúc trước đúng chỉ xem như trò đùa, nhưng bây giờ tay bà thực sự rất ngứa.
Bắt nạt bà thì không sao, nhưng không được đụng đến nhi tử và con dâu, đây là vảy ngược của bà.
Cho nên bà cũng muốn học công phu quyền cước, sau này cũng có thể tự bảo vệ mình, đồng thời nếu có cơ hội sẽ đánh đôi nam nữ kia.
Thời Khanh Lạc thấy mắt mẹ chồng đỏ lên, nhưng giọng nói tràn đầy kiên định.
Khó trách đều nói làm nương sẽ trở nên mạnh mẽ.
Nàng cười tủm tỉm nói: “Được nha, nương luyện tập cho tốt, sau này lên kinh thành đập đầu chó tên phụ thân cặn bã.”
Tiêu mẫu cười, “Ừ, phải đập đầu chó của tên cặn bã đó.”
Nghĩ lại cũng có chút sảng khoái.