Mười ngày sau, thùng nuôi ong trong tay Thời Khanh Lạc đã đưa hết toàn bộ.
Còn lại thì đang chờ Mạc Thanh Lăng sai người mua thùng nuôi ong từ bên ngoài mang về mới có thể tiếp tục.
Nàng cùng Tiêu Hàn Tranh đi xem mảnh đất trong đạo quán, bắp đã lớn.
Thời Khanh Lạc bẻ một cái bắp, "Lão Tiêu, đêm nay chúng ta ăn bắp luộc đi."
Tiêu Hàn Tranh đỡ trán, "Nương tử, mỗi người chúng ta nếm thử một chút thôi, còn lại phải để làm giống."
Nhìn thì thu hoạch sẽ rất nhiều, nhưng không đủ để trồng.
Thời Khanh Lạc bẻ cùi bắp xuống, đột nhiên có cảm giác có tội.
Muốn thả bụng ăn bắp, còn phải chờ sang năm.
Nàng thở dài, "Vậy thì mỗi người được ăn nửa cái được không."
Chờ sau khi công khai rồi, nàng sẽ đi mua thêm một ít đất, lại thuê thêm một ít nhân công để trồng thêm bắp, bánh bắp, màn thầu bắp,.... Nàng rất muốn ăn.
Tiêu Hàn Tranh nhìn bộ dáng của TTểu Tức phụ, cười khẽ nói: "Cũng không cần ủy khuất như thế."
"Hơn nữa, nhà chúng ta lưu trữ hạt bắp giống cũng không nhiều, cho nên muốn ăn bắp thoải mái, sợ là đến năm sau mới được."
Dâng hạt giống lên, hoàng đế đều sẽ phân phát cho các tỉnh khác sử dụng, đương nhiên sẽ không cho bọn họ lưu trữ quá nhiều.
Thời Khanh Lạc: ".........."
Nàng liếc mắt Tiêu Hàn Tranh một cái, giận dỗi nói: "Không vui."
Tiêu Hàn Tranh cười ra tiếng, cúi đầu hôn mặt nàng, "Nếu không chúng ta trộm giữ lại một ít hạt giống?"
Thật sự không muốn tiểu tức phụ ủy khuất.
Thời Khanh Lạc kinh ngạc không thôi nhìn hắn, "Thì ra Tiêu Hàn Tranh huynh là cái dạng này, đại cục của huynh để ở đâu?"
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Cái gì cũng đều kém hơn việc làm thỏa mãn tiểu tức phụ."
Ở trong lòng hắn tiểu tức phụ là quan trọng nhất, một chút bắp thì tính là gì, hơn nữa đây chính là hạt giống của tiểu tức phụ.
Thời Khanh Lạc xoay người ôm lấy Tiêu Hàn Tranh, "Tranh Tranh, huynh tốt như vậy, ta ngày càng không nỡ rời xa huynh."
Tiêu Hàn Tranh: "... " Nàng còn muốn rời khỏi ta đi đâu.
Hắn ôm chặt tiểu tức phụ, "Cho nên phải cả đời ở bên cạnh ta, ta đối tốt với nàng."
Trong lòng Thời Khanh Lạc ngọt giống như mật, "Được, chỉ cần huynh vẫn luôn luôn như vậy, ta cũng sẽ ở bên cạnh huynh cả đời."
"Lại nói, chúng ta vẫn không nên trộm giữ hạt giống lại, bị hoàng đế biết cũng không tốt."
"Hơn nữa lúc lấy ra ăn, luôn có một cảm giác có lỗi, ngược lại không sảng khoái."
"Chúng ta cứ chờ đến năm sau rồi ăn đi."
Tiêu Hàn Tranh biết tiểu tức phụ nhìn thì tùy tiện, nhưng là người dễ mềm lòng nhất.
"Được, đều nghe nàng."
Thời Khanh Lạc buông Tiêu Hàn Tranh ra, hỏi: "Vậy lúc đi hiến hạt giống thì như thế nào? Có phải nói trước với Mạc Thanh Lăng một tiếng hay không?"
"Còn có bắp này, chúng ta có phải nên cho mọi người nhìn xem, sau đó thống kê sản lượng thu hoạch?"
Nếu không, tự bọn họ thu hoạch, không có người chứng kiến sẽ làm mọi người không tin.
Tiêu Hàn Tranh đã suy nghĩ kĩ chuyện này, "Chúng ta phải nói với Mạc Thanh Lăng một tiếng, ta cũng chuẩn bị nói cho thầy của mình, thăm dò ý kiến của ông ấy."
"Đến lúc đó để cho Mạc Thanh Lăng, thầy của ta, còn có đám người Hề Duệ, cùng nhau tới chứng kiến thu hoạch bắp."
"Có những người này chứng kiến, sẽ không ai hoài nghi chúng ta báo cáo sai sự thật."
Thời Khanh Lạc gật đầu, vẫn là tiểu tướng công nghĩ chu đáo. "Cũng đúng, nếu không để cho Mạc Thanh Lăng mang theo nha dịch tới thu hoạch bắp, sau đó thống kê sản lượng đi."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Ừm."
Hắn lại nói: "Chẳng qua, ngày hôm nay nàng phải để lão thần tiên hiển linh, sau đó cho nàng nhắc nhở."
"Chúng ta lại phát hiện bắp đã lớn, có thể ăn."
Làm cho có chút kì diệu cũng tương đối tốt, đối với bọn họ cũng là một loại bảo vệ.
Hơn nữa lực chú ý của mọi người, cũng sẽ là lão thần tiên và bắp, sẽ không đến mức nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lúc này đột nhiên Tiêu Hàn Tranh lạnh lùng nói, "Phụ thân cặn bã của ta phái người tìm sát thủ tới huyện Nam Khê, tùy thời đều chuẩn bị ra tay."
"Ta trộm bắt một người trở về thẩm vấn."
"Phát hiện những người này tới huyện Nam Khê có hai mục đích, một cái là thừa cơ g.i.ế.c nàng, một cái là đánh gãy tay cầm bút của ta."
Về sau cũng có thể cầm đũa ăn cơm, nhưng muốn viết chữ đẹp, nghĩ cùng đừng nghĩ, nhấc bút thôi cũng không có sức.
Thời Khanh Lạc cạn lời, "Phụ thân cặn bã của ngươi đúng là ngoan độc."
"Chắc chắn ông ta nghĩ tới việc sau này huynh có tiền đồ, sẽ quay lại cản trở hoặc là trả thù ông ta."
"Khó trách sẽ đặt nữ nhân kia vào trong mắt, đều không phải loại tốt lành gì."
Nàng càng nghĩ càng giận, "Chúng ta cứ để yên chuyện này như vậy?"
"Còn có khi nào bọn họ sẽ động thủ?"
Phái người tới g.i.ế.c nàng, phế đi tay và tiền đồ của tiểu tướng công, không làm cho bọn họ nhận được một chút quả báo nàng sẽ khó chịu.
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Bên cạnh Tịch Dung có ám vệ của hoàng đế bảo vệ, bọn họ phải đợi mấy người đó rời khỏi huyện Nam Khê mới có thể động thủ."
Con ngươi hắn tràn ngập lạnh lẽo, "Tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy."
"Chờ chúng ta trên đường đi dâng hạt giống, sẽ để cho bọn họ động thủ."
"Phụ thân cặn bã kia làm việc này cũng rất kín đáo, nhưng nếu như đã làm thì đương nhiên sẽ dấu vết, tất nhiên hoàng đế có thể tự tra ra được."
"Đến lúc đó để cho ông ta mang tội danh cố ý sát hại người dâng hạt giống, phá hư việc trời cho hạt giống tốt dâng cho hoàng đế."
Hai mắt Thời Khanh Lạc sáng lên, "Vậy hoàng đế có thể trực tiếp biếm ông ta làm dân thường hay không?"
Tiêu Hàn Tranh bật cười, "Không đơn giản như vậy đâu, hiện tại tình hình ngoài biên cảnh chưa ổn định, hoàng đế còn cần dùng đến ông ta."
"Chẳng qua có lẽ sẽ gặp riêng ông ta để cảnh cáo, ấn tượng đối với ông ta cũng ngày càng kém."
"Hơn nữa mục đích ta làm như vậy chính là vì muốn ép ông ta sử dụng con ác chủ bài trong tay ra.”
Muốn hại tiểu tức phụ của hắn, phụ thân cặn bã kia cũng nên chuẩn bị để trả một cái giá thật lớn đi.
Thời Khanh Lạc tò mò hỏi: "Át chủ bài gì?"
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Trong tay ông ta có một bản đồ kho báu của tiền triều, là khi truy kích dư nghiệt tiền triều có được."
"Về sau ông ta nhờ vào tấm bản đồ này lập công, cũng vì vậy được thăng quan."
"Nếu ông ta không muốn chuyện ám sát ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, nhất định ông ta sẽ lấy ra lau vết nhơ này."
"Cũng chỉ có thể buộc lòng lấy bản đồ này trình lên trước cho hoàng đế, để hoàng đế xem nhẹ chuyện ám sát."
"Hầu tước gì đó, ông ta cũng đừng mơ đến việc thăng chức."