Đào Liễu lại bị Tiêu Hàn Tranh làm cho nghẹn một cái.
Loại nam nhân đáng sợ không hiểu phong tình này, nàng ta thật sự chịu đủ rồi.
Dù bộ dạng tuấn mỹ, tiền đồ sáng sủa đi nữa, nàng ta cũng không dám động tâm tư nữa.
"Được, nghe theo các ngươi." Nàng ta khẽ cắn răng nói.
Không cần bị chuyển qua tay người khác, sự an toàn của muội muội cũng được đảm bảo, nàng ta chỉ cần đấu một trận thật tốt với Cát Xuân Như mà thôi.
Đấy thắng, toán bộ phủ tướng quân đều là của nàng ta.
Giờ phút này, dã tâm của Đào Liễu đã hoàn toàn lộ ra.
Tiêu Hàn Tranh biết Đào Liễu sẽ không từ chối: "Qua mấy ngày nữa, ta sẽ cho người đưa ngươi rời khỏi huyện Nam Khê, lại lấy một thân phận khác xuất hiện ở kinh thành."
"Ngươi cũng không cần vội vã tiếp cận Tiêu tướng quân, thời cơ đến, người của ta sẽ sắp xếp cho ngươi."
Bây giờ Đào Liễu có chút sợ hãi Tiêu Hàn Tranh: "Vâng."
Mới vừa rồi các loại đau đớn tận xương tủy đó, nàng ta không muốn nếm thử nữa.
Thời Khanh Lạc suy nghĩ sau đó bổ sung: "Sau khi ngươi gặp Tiêu Nguyên Thạch, nhớ che dấu hơi thở quyến rũ kia một chút, cố gắng lộ ra bộ dạng thanh thuần không nhiễm bụi trần của bạch liên hoa."
"Chờ ông ta hứng thú với ngươi rồi, ngươi lại từ từ lộ ra sự quyến rũ, để cho ông ta nghĩ , ngươi chỉ ở trước mặt ông ta mới lộ ra bộ dạng như vậy."
"Tất nhiên, ở trước mặt người khác, ngươi chính là một nữ tử thanh thuần."
Nàng phát hiện mặc dù Đào Liễu lớn lên quyến rũ, nhưng lại mang theo một cổ khí chất thanh thuần.
Nếu như lối ăn mặc bớt diêm dúa một chút, mà trở nên thanh nhã như u lan, sau khi đắc thế lại có thể từ từ lộ ra sự quyến rũ, cũng có thể trở thành một đóa bạch liên hoa tuyệt thế.
Người như phụ thân cặn bã chính là một người tự đại, cũng thích hưởng thụ sự sùng bái đối xử đặc biệt này.
Bạch liên hoa đấu với bạch liên hoa, Đào Liễu còn có thể thường xuyên ho ra mấy ly trà xanh, không biết Cát Xuân Như có muốn khóc hay không.
Đám cực phẩm Tiêu gia sắp bị đưa đi rồi, bọn họ lại đưa một đóa hoa bạch liên hoa có độc đến, làm quà tặng cho phủ tướng quân, hoàn mỹ!
Đào Liễu ngẩn ra, quả nhiên thôn cô này không đơn giản, đồng thời cũng là người bụng dạ đen tối.
"Được, ta đều nghe theo các ngươi."
Nàng ta đã quyết định buông bỏ Tiêu Hàn Tranh, cố ý lấy lòng Thời Khanh Lạc: "Mong rằng Tiêu nương tử có thể chỉ dạy cho ta nhiều một chút."
Nàng ta có một loại cảm giác, học ít kiến thức của thôn nữ này, sau khi trở về kinh thành nhất định sẽ rất hữu dụng.
Thời Khanh Lạc ném ra một ánh mắt ngươi thật tinh mắt cho nàng ta: "Ngươi rất thông minh, ta tin tưởng tương lai chỉ có ngươi mới xứng làm nữ chủ nhân phủ tướng quân."
"Sau này mỗi sáng sớm, ngươi đến xưởng tìm ta."
Nàng xem qua không ít tiểu thuyết và phim, có thể truyền thụ thủ đoạn của Bạch liên hoa trà xanh cho Đào Liễu.
Cầm đi đấu với nữ nhân kia, chắc đủ rồi.
Đào Liễu vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Thời Khanh Lạc đã nói trước nàng ta một bước: "Không cần lo lắng Thời gia bên kia, ta sẽ giải quyết."
Đào Liễu: "..." Nữ nhân này lại biết mình muốn nói cái gì.
"Được!" Nàng ta lập tức nói.
Đôi phu thê này thật là đáng sợ...
Sau khi ăn cơm tối xong, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đi đến Thời gia một chuyến.
Sau đó rất được nhiệt liệt hoan nghênh.
Lão thái thái từ ái cười nói: "Khanh Lạc, các ngươi đến rồi."
"Nhanh ngồi đi!"
Lần này đám người Ngưu thị không cần lão thái thái phân phó, lập tức rót hai chén nước đều bưng lên.
Thời Khanh Lạc thấy Ngô Tế Tế đi ra từ trong phòng, khẽ cười nói: "Tức phụ tứ thúc, sao nhìn vào có chút già vậy!"
Nàng biết lúc trước nữ nhân này nhiều lần quyến rũ tiểu tướng công nhà mình.
Lúc này nhìn vào đúng là có chút tiều tụy, già hơn hai ba tuổi so với thực tế.
Nghe nói như vậy, Ngô Tế Tế cứng đơ người, trợn mắt trừng Thời Khanh Lạc một cái: "Tuổi của ngươi mới lớn."
Thôn cô này lại dám châm chọc nàng ta.
Ai biết Thời Khanh Lạc còn chưa đáp lời, Ngưu thị đã xông đến, quăng một cái tát cho Ngô Tế Tế: "Nữ nhi của ta đang tuổi nụ hoa, ngươi có thể so sánh sao?"
Ngô Tế Tế che mặt bị đánh: "..." Nàng ta cũng là lúc nụ hoa chưa nở mà?
Những nữ nhân đanh đá chua ngoa của Thời gia không phải là ngươi.
Chẳng qua Ngô Tế Tế cũng không nói thêm gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Ngưu thị và Thời Khanh Lạc mang theo thù hận.
Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng kia của đối phương, đoán chừng gần đây bị đám cực phẩm Thời gia dày vò không ít.
Nàng ý vị thâm trường nói: "Đúng vậy, tốt nhất ngươi nên tự mình biết mình, nếu không sẽ không có kết quả tốt đâu."
Nếu nữ nhân này không tính toán tiểu tướng công, cũng sẽ không rơi vào trong tay của đám cực phẩm Thời gia.
Cũng coi như báo ứng.
Thời lão thái cho Thời lão tứ một ánh mắt: "Dẫn tức phụ của con về nghỉ ngơi đi."
Từ sau khi ra tay thu thấp đồ đỉ nhỏ này mấy lần, đồ đĩ nhỏ cũng không ỷ mình là nữ nhi Ngô gia mà phách lối như lúc mới đến.
Vốn dĩ ngày thứ ba lại mặt nhi tử dẫn đồ đĩ nhỏ đến nhà Ngô gia.
Ai biết đám gia chủ Ngô gia cố ý đi phủ thành, để cho nhi tử đi một chuyến tay không.
Cũng làm cho bà ta hoàn toàn giận cá c.h.é.m thớt, nhà đứa con dâu này dám xem thường nhi tử của bà ta.