Một lát sau, thấy trà trong ly của Tiêu Hàn Tranh còn một nửa.
Thời lão tứ cười nói: 'Trà của ta cũng sắp uống hết, ta giúp người rót thêm nhé."
Lúc này vừa vặn nha hoàn không ở đây.
Tiêu Hàn Tranh cười cười: 'Được vậy làm phiền tứ thúc."
Thời lão tứ đưa tay cầm hai cái ly đi ra khỏi lương đình.
Một lát sau, gã bưng ly về.
"Đa tạ!" Tiêu Hàn Tranh nhận lấy trà, thổi thổi uống một ngụm.
Chuyện này làm cho Thời lão tứ và nhi tử Cử nhân đang quan sát kia thở phào nhẹ nhõm.
Qua một lát, người gần như đều đến đông đủ rồi, Cử nhân kia cũng đến.
Ông ta dẫn đầu ngâm thơ đối câu.
Còn muốn đổi trà thành rượu.
Tiêu Hàn Tranh cũng uống mấy ly, mặc kệ là hai ly trà trước đó, hay là rượu lúc này.
Tổng hợp lại, dược tính có chút mãnh liệt, không có nử tử thì không giải được.
Chẳng qua hắn đã ăn thuốc giải độc, có thể thoải mái hóa giải độc tính.
Mới vừa ngâm thơ đối câu một lát, Thời lão tứ ôm bụng bộ dạng muốn đi nhà xí, tạm thời rời đi.
Tiêu Hàn Tranh đùa nghịch ly rượu, kịch hay sắp mở màn rồi.
Bên kia, Thời lão Tứ vòng qua hậu viện chiêu đãi nữ quyến, đi tới một căn phòng khác.
Gõ cửa một cái, một thiếu nữ mở cửa.
Sau khi nhìn thấy người đến là Thời lão tứ, nàng ta nhíu mày một cái: 'Tiêu công tử đâu?'
Trong lòng Thời lão tứ mất hứng, nữ tử này cũng thật dám nghĩ.
Bây giờ Tiêu Hàn Tranh chính là học sinh của quan to nhất phẩm đã về hưu, sao có thể vừa ý thứ nữ thương hộ như nàng ta.
Nhưng trên mặt gã lại không lộ ra vẻ gì, cười nói: "Ta đi trước xem thử một chút, bên này cô nương đã chuẩn bị xong chưa?"
"Hắn đã uống trà có thuốc, một lát nữa phát tác ta sẽ mang hắn đến."
Lập tức vẻ không vui trên mặt Ngô Tế Tế biến mật: "Yên tâm, chỉ cần làm xong chuyện này, Ngô gia sẽ không bạc đãi ngươi."
Trước kia tên này còn muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga cưới mình, cũng không tự về soi gương nhìn lại mình.
Nếu nàng ta gả đi cũng phải gả cho người như Tiêu Hàn Tranh vậy, bộ dạng tuấn tú vô xong, lại có tiền đồ vô lượng.
Còn về chuyện Tiêu Hàn Tranh đã có tức phụ, chỉ là một thôn cô mà thôi, chỗ nào có thể so sánh được với tiểu thư Ngô gia là nàng ta, cho nên nàng ta không thèm để ý.
Chuyện này mà thành, đại ca đã đồng ý, sẽ g.i.ế.c thôn cô kia, cho nàng ta vị trí chính thê.
Tương lai nàng ta sẽ là phu nhân cử nhân, sau này sẽ là phu nhân quan viên.
Nhớ đến gương mặt tuấn tu và thân hình cao lớn của Tiêu Hàn Tranh, Ngô Tế Tế không nhịn được đỏ mặt.
Thời lão Tứ thấy vậy mắng thầm nữ nhân này thật không biết xấu hổ, gã xuyên qua cửa sổ nhìn một chút, phát hiện bên trong không có người.
Vì vậy đẩy cửa ra, nhanh chóng đè Ngô Tế Tế lại, cầm ra một bình sứ, đổ nước thuốc vào trong miệng của nàng ta.
Tiếp đó giơ tay c.h.é.m mấy cái lên gáy Ngô Tế Tế, làm nàng ta choáng vàng.
Lúc này mới trở lại bữa tiệc.
Mới vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy khuôn mặt trắng non tuấn mỹ của Tiêu Hàn Tranh đỏ ửng không bình thường, ánh mắt có mấy phần mê ly, giống như uống say.
Gã đè sự ghen tị trong lòng xuống, đi tới trước mặt Tiêu Hàn Tranh nói: "Hàn Tranh, ngươi uống say rồi, ta mang ngươi đi ra ngoài tỉnh rượu một chút."
Tiêu Hàn Tranh giống như không được tỉnh táo "Ừ " một tiếng.
Vì vậy Thời lão tứ lập tức đỡ người dậy, đi ra khỏi chỗ này.
Đám người Thời lão thái thái nhìn thấy hai người Thời Khanh Lạc, cũng vui vẻ không nổi.
Thời Khanh Lạc vậy mà lại giống như trở về nhà, kéo Tiêu Hàn Tranh ngồi xuống rất tự nhiên.
Nhìn hạt đậu phộng và rượu trên bàn, mở miệng nói: "Cuộc sống của các ngươi đúng là rất tốt nhỉ."
Thời lão tứ lúng túng cười cười, "Cũng chỉ có hôm nay thôi."
Này cũng là nói thật, gã tiêu phí không ít tiền vào việc đọc sách, tiền bạc trong nhà cơ bản đều dùng cho gã hết rồi.
Bình thường trong nhà ăn uống thiếu thốn, cũng chỉ là thỉnh thoảng mới cải thiện món ăn, càng đừng nói tới việc uống rượu ăn hạt đậu phộng.
Đúng rồi, đoạn thời gian nha đầu c.h.ế.t tiệt kia ở nhà, ngày ngày cứ ép trong nhà mua thịt ăn, đó chính là mấy ngày được ăn ngon nhất của Thời gia.
Chỉ tiếc là bọn họ đều không ăn được, toàn bộ đều rơi vào miệng của nàng hết cả rồi.
Thời Khanh Lạc cười như không cười nhìn gã, "Chỉ như vậy đã ăn mừng rồi sao?"
Thời lão tứ luôn cảm thấy nàng cười không có ý tốt, "Rốt cuộc các ngươi đến làm vậy?"
Gã thật sự sợ phải tiếp xúc với hai người này.
Thời Khanh Lạc từ trong ống tay áo, lấy ra một cây roi mềm được đan bằng mây.
Nhìn thấy nàng từ trong ống tay áo lấy ra cây roi mây, người của Thời gia ngồi ở đây đều không nhịn được rụt cổ lại theo bản năng.
Vốn dĩ Thời Khanh Lạc đang tươi cười lại sa sầm xuống, cầm lấy cây roi đánh về phía Thời lão tứ, "Hôm nay dám bỏ thuốc tướng công ta, lá gan của ngươi đúng là không nhỏ."
"Khoản nợ này, chúng ta tính toán như thế nào đây."
Thời lão tứ lập tức đứng dậy, trốn tới sau người Thời lão thái thái, "Đó là Ngô gia bảo ta làm."
Lại nói: "Ta không phải là không có để cho tướng công ngươi và nữ nhân kia ngủ chung sao."
Thời Khanh Lạc hừ lạnh một tiếng, “Đó là bản thân tướng công ta lợi hại, đã nhìn thấu quỷ kế của ngươi."
Nàng đứng dậy, cầm lấy cây roi đập lên trên mặt đất, "Tự mình nói, khoản nợ này phải tính làm sao đây?"