Bây giờ ở Tiêu gia, nhà tắm và nhà xí đều làm cho hắn ta rất hài lòng.
Quan trọng là gần như mỗi bữa ăn đều là đồ ăn hắn ta chưa từng ăn qua, mùi vị còn rất ngon, cho nên hắn ta chuẩn bị đi theo lăn lộn với Phỉ Dục Triết.
Lúc nào tên kia hồi kinh, hắn ta lại theo về.
Sau khi Lương Hữu Tiêu rời đi, Tiêu Hàn Tranh cười kéo lấy tay Thời Khanh Lạc: "Tiểu bại hoại."
Thời Khanh Lạc đứng lên, ngồi lên đùi hắn.
Hai tay vòng qua cổ hắn: "Chẳng lẽ huynh không cảm thấy, chủ ý của ta rất tốt?"
Tiêu Hàn Tranh chống lên trán nàng cười khẽ: "Quả thật rất tốt."
Thời Khanh Lạc hỏi: "Huynh nói Hề Duệ có thể làm được chuyện này hay không?"
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Hề Duệ nổi tiếng là tiểu ma vương ở kinh thành, không có gì là cậu ta không dám làm cả."
"Chỉ cần chuyện này triển khai tốt, hoàn toàn không thành vấn đề."
Thời Khanh Lạc dựa vào người hắn lười biếng nói: "Làm sao vận hành tốt?"
"Cho phụ thân cặn bã của ta uống thuốc, còn có người được chọn."
Tiêu Hàn Tranh nói: "Về thuốc ta có thể điều phối một loại không màu không vị, uống vào dược liệu sẽ phát tác dụng, bắt mạch như thế nào cũng không tìm ra."
"Đến lúc đó để cho Lương Hữu Tiêu đưa cho Hề Duệ."
"Về người được chọn thì ta cũng đã chọn xong rồi, ta sẽ ám chỉ Lương Hữu Tiêu, để hắn ta nói trong thư cho Hề Duệ."
"Như vậy không chỉ làm cho phụ thân cặn bã khó trả thù, còn có thể gánh chịu một phần thù hận của phụ thân cặn bã đối với Hề Duệ."
Nếu như không phải Lương Hữu Tiêu nói để cho Hề Duệ làm chuyện này, hắn cũng suy nghĩ để cho một kẻ thù của phụ thân cặn bã âm thầm làm chuyện này.
Tiểu tức phụ muốn xem kịch, sao hắn có thể để cho nàng thất vọng được.
Chẳng qua Hề Duệ mà Lương Hữu Tiêu đề cử, quả thật tốt hơn người mà hắn chọn, cho nên hắn mới âm thầm chấp nhận.
Thời Khanh Lạc vẫn luôn biết, bề ngoài tiếu tướng công nhà mình chính là một thiếu niên dịu dàng ưu nhã như ngọc, nhưng trên thực tế còn xấu xa hơn nàng.
Nàng tò mò hỏi: "Người mà huynh chọn, có gì đặc biệt?"
Tiêu Hàn Tranh: "Kinh thành có một lão già quần là áo lụa, phong lưu thành tính, ăn mặn không kiêng cái gì."
"Chẳng những hậu viện nhiều tiểu thiếp, còn nuôi không ít nam thị."
"Quan trọng là có bối cảnh hoàng tộc, là cữu cữu ruột của hoàng đế."
"Năm đó cũng là người ủng hộ hoàng đế đăng cơ, lúc hoàng đế còn nhỏ khó khăn, từng giúp đỡ mẹ con của hoàng đế."
"Mặc dù quần là áo lụa, nhưng rất được hoàng đế chăm sóc."
"Cho nên người này chơi rất liều, cũng là tính tình không sợ trời không sợ đất."
"Nếu để cho Hề Duệ chạy đi nói phát hiện Tiêu Nguyên Thạch cũng có sở thích giống mình, lại giật dây một phen, tám chín phần người kia sẽ thử một chút."
"Dĩ nhiên, nếu như phụ thân cặn bã của ta chính là người của đại tộc thế gia, vị hoàng thúc kia sẽ không ngu động đến ông ta."
"Nhưng phụ thân cặn bã chỉ là một tân quý, còn là một tướng quân không có bối cảnh, nhà nghèo, hoàng thúc kia hoàn toàn không xem vào mắt."
Bây giờ phụ thân cặn bã mới vừa đến kinh thành không lâu, mặc dù có chiến công, cộng thêm có năng lực, còn được hoàng đế coi trọng, nhưng vẫn chưa đứng vững gót chân.
Cho nên nếu như chuyện này thành, dù phụ thân cặn bã có hận hoàng thuộc kia và Hề Duệ đi nữa, cũng chỉ có bực bội chịu đựng trong lòng. Nếu không đối thành những người khác làm chuyện này, phụ thân cặn bã tuyệt đối sẽ nghĩ cách g.i.ế.c c.h.ế.t người kia.
Bọn họ nghĩ kế, nhưng cũng không muốn để cho người vô tội chịu chết.
Hoàng thúc kia làm việc không kiêng kỵ, lại có hoàng đế làm chỗ dựa, chính là thí sinh tốt làm chuyện này.
Đời trước vì báo thù, Tiêu Hàn Tranh không có cố kỵ như vậy.
Nhưng sau khi bị tiểu tức phụ ảnh hưởng, cũng muốn giữ lại ranh giới cuối cùng.
Thời Khanh Lạc cười kẽ: "Đại bại hoại, chẳng qua ta thích!"
Mới vừa rồi thật ra nàng cũng chỉ nhắc đến mà thôi, ai nghĩ tiểu tướng công đã nghĩ hết những bước cần làm rồi.
Tiêu Hàn Tranh xuy nghĩ một chút nói: "Trước kia không phải nàng nói muốn dạy các thôn dân làm miến sao, không bằng trực tiếp đi đến huyện thành, giống như lúc dạy cách làm băng vậy, dạy cho tất cả mọi người đi."
Như vậy cũng có thể mỏ rộng dang tiếng và sức ảnh hưởng của tiểu tức phụ, trói buộc lợi ích của những người khác với nàng.
Như vậy nếu có người muốn động vào nàng, cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nếu không bị cắn trả sẽ rất nghiêm trọng.
Thời Khanh Lạc biết suy nghĩ của hắn: "Được, dù sao thả một con dê cũng là thả, một đám đê cũng là thả."
"Dù cho rất nhiều người trong huyện Nam Kê làm miến đi bán, cũng sẽ không thiếu thị trường."
Dù sao bây giờ thị trường miến vẫn không có ai.
Dùng đậu xanh là có thể làm ra, hơn nữa lúc trước nàng có điều tra, dùng đậu xanh làm chất lượng của miến sẽ tốt hơn.
Bởi vì trong đậu xanh có nhiều tinh bột nhất, lúc nấu không dễ bị nát, ăn vào còn rất trơn nhẵn.
Đậu hòa lan và đậu tằm cũng có thể làm, bên này huyện Nam Khê cũng trồng.
Bây giờ tên của đậu tằm là đậu hồ.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu một cái: "Ừ, ngay mai ta trở lại huyện học, thuận tiện đi qua nói với Mạc Thanh Lăng, chắc chắn hắn ra sẽ rất vui mừng."
Mạc Thanh Lăng cũng làm việc cho bá tánh, muốn để cho dân chúng huyện Nam Khê trở nên giàu có.
Bây giờ chẳng những trồng thử hà thủ ô, làm dầu vừng, cũng tổ chức mọi người tham gia làm, bán đến vùng khác, nghe nói còn cung không đủ cầu.
Bởi vì tửu lầu Bạch gia đưa món nhúng ra, dầu vừng cũng được lưu hành rộng rãi ở huyện thành.