Nếu thật bị một gậy của cực phẩm đánh chết, thì hai người phụ thân cặn bã đúng thật gà, lúc mà tiểu tướng công mới tỉnh dậy, lệ khí cũng không nặng như vậy.
Đối phó với phụ thân cặn bã nàng muốn d.a.o cùn cắt thịt, càng cắt càng đau.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Được.”
“Hồi trước chúng ta không có cơ sở, phụ thân cặn bã động thủ, chúng ta rất dễ rơi vào bị động.”
“Hiện giờ phụ thân cặn bã lại muốn tấn công chúng ta, thì không dễ đâu.”
Hắn đã bái sư thành công, kết giao với Mạc Thanh Lăng, Phỉ Dục Triết cùng với Lương Hữu Tiêu đang ở nhà hắn.
Cộng thêm lợi ích của những thứ đồ mà tiểu tức phụ hắn làm ra, cùng với hai phương pháp đã hiến tặng Hoàng Đế.
Sau khi biết, phụ thân cặn bã muốn ra tay cũng phải dè chừng.
Với lại bây giờ bọn họ cũng có khả năng chống lại, không cần phải kìm nén nữa.
Thời Khanh Lạc đồng tình nói: “Đúng, chúng ta chờ bọn họ phóng ngựa lại đây.”
Khi trước đóng gói đám cực phẩm Tiêu gia đưa đi kinh thành, ngoại trừ việc muốn đối phương tự cắn nhau, còn muốn danh tiếng của phụ thân cặn bã và nữ nhân kia bị bại hoại.
Mấu chốt là để đám cực phẩm thu hút sự chú ý của đôi tra nam tiện nữ kia, để bên này bọn họ có thời gian xây dựng thực lực chống lại.
Xem ra bước đi hiện giờ là đúng.
Nàng lại nói: “Lần thứ nhất chúng ta hiến tặng phương pháp tạo băng, có lẽ phụ thân cặn bã không mấy chú ý đến, nên không biết là của chúng ta.”
“Nhưng lần này là phương pháp làm xi-măng, ông ta có lẽ sẽ biết người hiến tặng là huynh.”
“Hiện giờ lực chú ý từ trên người cực phẩm, trọng điểm cũng sẽ chuyển qua trên người chúng ta.”
Trong mắt Tiêu Hàn Tranh cũng lộ ra vẻ vừa mong chờ lạnh lùng, “Thế thì cứ để bọn họ nhìn.”
Để phụ thân cặn bã nhìn thử, nhi tử mà ông ta vứt bỏ, đã làm thế nào mà từng bước bước qua những trở ngại mà ông ta tạo ra.
Rồi cũng có ngày, hắn hoàn toàn đè lên đầu phụ thân cặn bã, làm cho hai người kia nơm nớp lo sợ.
Tuy hiện giờ hắn vẫn chỉ là tú tài, nhưng đôi cánh đã cứng lên không ít.
Không còn là người mà kiếp trước mất đi người nhà bị hủy hoại tiền đồ, một tiểu tú tài bơ vơ không nơi nương tựa nữa rồi.
Thời Khanh Lạc vừa nhìn đã nhìn ra được tâm tư của tiểu tướng công.
Nàng xoay người ôm lấy eo của hắn, dựa vào lòng hắn, “Ta cũng muốn xem thử bộ dạng phụ thân cặn bã và nữ nhân kia muốn g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta lại không có cách nào.”
Tức c.h.ế.t tra nam tiện nữ, hừ hừ!
Tiêu Hàn Tranh cười nhẹ lên tiếng, “Đúng, chính là thích xem bộ dạng tức đến giậm chân, nhưng lại không làm gì được chúng ta.”
Hai người ôm nhau một lúc, nghe thấy tiếng bước chân, Thời Khanh Lạc từ đùi hắn trở về chỗ ngồi.
Mới ngồi xuống, tiếng gõ cửa vang lên, thức ăn đã kêu được mang lên.
Hai người dùng bữa xong, mới đánh xe ngựa thong thả về thôn.
Tiêu Hàn Tranh ngồi trước đánh xe, Thời Khanh Lạc cũng không vào trong xe ngựa ngồi, mà ngồi ở phía trước cùng hắn.
Xe ngựa vào thôn, chạy về thôn..
Thời Khanh Lạc mắt sắc bén nhìn thấy ở không xa kia, có một người đi lên núi đến đạo quán.
Nàng đã nhận ra đó là ai, “Đi về phía kia, vận khí của chúng ta không tồi, vừa hay đang muốn tìm cha của ta nói chuyện, ông ta đã tự mình đi đến rồi.”
Tiêu Hàn Tranh nhìn về phía bên đó, ánh mắt của thê tử thật tốt.
Thế là đánh xe ngựa qua đó.
Thời lão Tam đang vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một chiếc xe ngựa làm giật cả mình.
Quay đầu lại nhìn thấy trên xe là Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh, ông ta ngây người ra.
“Các ngươi làm gì?”
Thời Khanh Lạc cười như không cười nhìn ông ta không đáp mà hỏi: “Đây là ông muốn lén lút đi đến đạo quán, thăm sư phụ ta?”
Thời lão tam: “...” Quả nhiên nha đầu này không bình thường, vậy mà cũng nhìn ra được.
Ông ta lúng túng nói: “Ta đây là quang minh chính đại đi bái kiến lão thần tiên, hừ!”
Hiện giờ các thôn truyền tai nhau về lão thần tiên và nha đầu này càng ngày càng ghê.
Ông ta càng nghĩ càng không ngồi yên được, nghĩ hay là đi bái một cái, xem xem liệu có thể cầu xin lão thần tiên phù hộ cho ông ta sinh nhi tử không.
Thời Khanh Lạc chuyển sang bộ dạng nói dối không chớp mắt, “Muốn cầu nhi tử, ông đi bái sư phụ ta cũng vô dụng.”
Thời lão Tam nóng lòng cầu tử, lập tức hỏi: “Thế phải làm sao mới được?”
Ông ta vội bổ xung thêm, “Gần đây ta không làm việc gì xấu cả, còn giúp đỡ mấy người trong thôn nữa cơ.”
Hiển nhiên, có nghe theo lời của nàng nói lúc trước
Thời Khanh Lạc tự chỉ vào mình nói, “Phí lời, đương nhiên là phải thông qua đồ đệ bảo bối của lão thần tiên là ta đi cầu mới được.”
Thời lão Tam: “.....” Nói cứ như là ngươi sẽ đi cầu giúp vậy.
Tâm tư của ông ta chuyển đổi hỏi: “Ngươi muốn thế nào? Hay là ngươi muốn ta làm gì?”
Thời Khanh Lạc phát hiện ở Thời gia cha nàng là người thông minh, cười tít mắt nói: “Đi, đi bái sư phụ của ta trước, rồi chúng ta nói chuyện.”
Thời lão Tam: “...”
Ông ta có thể không đi không?
Nhìn dáng vẻ của nha đầu này, sợ là không có chuyện tốt....