Tiếp theo, người muốn đăng ký đều đến chỗ Tiêu tiểu muội đăng ký.
Thời Khanh Lạc không chậm trễ, tại hiện trường có được danh sách thì chọn người trong đó ra.
Trải qua một khoảng thời gian hòa nhập, cộng thêm cố ý hỏi thăm Nhị Lang và Tiêu tiểu muội, nàng đã có chút hiểu về người của toàn bộ thôn.
Ai siêng năng, ai cần mẫn, ai lười, ai thích buôn chuyện,… cũng có thể hiểu một chút.
Trong danh sách này, chỉ cần phụ nhân thiếu nữ làm việc được đều đăng ký.
Có khoảng hai trăm người.
Chẳng qua hiện tại cần làm nhiều nhang muỗi, nhiều người thì năng suất sẽ càng cao, nàng muốn thừa dịp đang mùa hè làm số lượng lớn, bằng không vào đông sẽ không ai mua nữa.
Vì vậy, loại những người lười biếng hoặc có nhân cách xấu ra, hơn 100 người còn lại, Thời Khanh Lạc yêu cầu họ đến làm việc trong xưởng đường vào ngày mai.
Lúc trước nghĩ có lẽ sẽ mở rộng quy mô, hoặc dành một số mặt bằng cho việc khác, cho nên mấy cái xưởng được xây đều khá lớn.
Có người nghe được mình không được chọn, trong lòng thất vọng hoặc có chút không vui, nhưng không nói gì.
Xét cho cùng, trong số những người này, đều có chút vấn đề chẳng hạn như lười biếng, chẳng hạn như không thích sạch sẽ, v.v.
Mà trong một hộ gia đình, thấy nhà mình không có ai được chọn, lão thái thái nhà này tức giận lên tiếng.
"Tức phụ Đại Lang, tại sao nhà ta lại không có ai? Trong thôn nhà chúng ta chính là gia đình nổi tiếng siêng năng."
Quả thật gia đình này rất siêng năng trong thôn.
Mọi người hơi ngạc nhiên vì gia đình này không được chọn.
Thời Khanh Lạc biết rằng người này sẽ lên tiếng.
Tại sao nàng lại yêu cầu tộc trưởng kêu gọi toàn bộ người trong thôn, thậm chí còn yêu cầu mọi người đăng ký tuyển chọn, bởi vì nàng đang chờ người này tự nhảy ra.
Đưa cả thôn làm giàu cũng được, nhưng không thể quá mức ôn hòa.
Căng giãn vừa phải, lúc cần ôn hòa thì ôn hòa, lúc cần cứng rắn thì cứng rắn.
Giết gà dọa khỉ khi cần thiết.
Nàng nhìn về phía lão thái thái của gia đình kia, chất vấn lại: "Tại sao gia đình bà không được chọn? Trong lòng bà không biết à?"
Lão thái thái kia có chút bối rối: "Ngày thường nhà chúng ta không có xúc phạm ngươi."
Nhưng nói xong lời này, lão thái thái lại có chút chột dạ.
Thời Khanh Lạc không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: "Nhi tử của bà là tiểu nhị trong khách điếm của Ngô gia."
“Lúc trước người này về thôn bảo bà đi châm ngòi để nhà cũ Tiêu gia đối phó với nhà ta, bà đã đi."
Hôm nay nàng phải cho mọi người biết ai phản bội, hoặc đ.â.m sau lưng nhà nàng, nàng sẽ không mang theo nữa.
Thời Khanh Lạc vừa nói ra lời này, một đám thôn dân ở đây đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Rất nhanh liền có không ít người hiểu gì đó.
“Ta còn nghĩ vì sao lúc trước quan hệ giữa bà và Tiêu lão thái thái đột nhiên tốt hẳn lên, thì ra cảm tình nhiều lên là vì đi châm ngòi nha!”
“Các ngươi làm như vậy cũng quá bất lương, tức phụ của Đại Lang chính là người thôn chúng ta, các ngươi còn dám đến châm ngòi kiếm chuyện.”
“Ngô gia đã xấu xa như vậy, thế mà các ngươi còn giúp nhà hắn làm chuyện xấu, trước kia không biết các ngươi là loại người như vậy.”
“Thảo nào tức phụ của Đại Lang không cần người nhà các ngươi đến làm việc, nếu đổi thành là ta ta cũng không dám nhận.”
“Còn nữa, nếu cho các ngươi vào đến lúc đó các ngươi học được cách làm nhang muỗi rồi trốn đem bán cho Ngô gia thì thế nào?”
“Ngô gia thích nhất là đoạt được cách làm đồ của nhà người khác, người nhà các ngươi hôm nay đến đây đăng kí, có phải là muốn đến trộm cách làm không?”
Mọi người đều là người cùng thôn cho dù đôi khi có mâu thuẫn với nhau thì cũng là bình thường. Nhưng người cấu kết với người ngoài đối phó với người trong thôn kiểu này khiến cho thôn dân không thể chấp nhận.
Vị lão thái thái này không ngờ là Thời Khanh Lạc lại biết được chuyện này.
Bà ta không thừa nhận, “Ngươi từ chỗ nào nghe được cái này? Ta không có làm chuyện như vậy.”
Dù sao Tiêu gia bị bà ta châm ngòi đều đã đi kinh thành, không thể đối chấp trước mặt mọi người được.
Nếu bây giờ không nói rõ được chuyện này, sao nhà bọn họ còn có thể sinh hoạt trong thôn nữa? Kiểu gì cũng bị người ta phỉ nhổ.
Sau đó bà ta lại oán hận Thời Khanh Lạc, cũng chỉ chút chuyện nhỏ, có đáng để nói ra như vậy sao?
Thời Khanh Lạc sớm đã có phòng bị, nàng từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Tộc trưởng.
“Tộc trưởng, đây là người nhà tiền nãi nãi viết đưa cho ta trước khi rời thôn, trên giấy viết rõ mọi chuyện đều đề cập đến vị lão thái thái này, ghi rõ ràng lúc ấy bà ta đã châm ngòi ly gián như thế nào.”
“Trên giấy còn có dấu tay tiền nãi nãi của ta.”
Đây là buổi tối hôm nàng đi Tiêu gia đã thuận tiện bảo Tiêu Đại Lang viết rồi đưa lão thái thái ấn dấu tay.
Dấu tay này ấn hay không đối với Tiêu gia cũng không có tổn thất ích lợi gì, bọn họ cũng vui vẻ làm theo.
Tộc trưởng nhận lấy nhìn nhìn, ánh mắt bất mãn nhìn về phía lão thái thái kia, “Chứng cứ đang ở chỗ này, bà còn muốn giảo biện sao?”
Lão thái thái không nghĩ tới Tiêu lão thái kia ác độc như vậy, thế mà nói những việc này cho Thời Khanh Lạc, còn viết rõ ra giấy.
Lúc này bà ta không thừa nhận cũng không được.
Chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, “Ta chỉ là tùy tiện nói vài câu, không tính là châm ngòi kiếm chuyện.”
“Nhà của chúng ta hôm nay tới đăng kí, chủ yếu là muốn kiếm chút tiền công, thực sự không có chút quan hệ gì với Ngô gia.”
Gần đây thanh danh của Ngô gia ở huyện thành rất xấu, ở thôn bọn họ thanh danh lại càng xấu hơn.
Bà ta không thể để lộ ra chút quan hệ gì với Ngô gia.