Cung Trạch ghe tới rút đầu tư, thần sắc của hắn tái nhợt đi, hắn không ngờ tới Diệp Tinh cô lại dám hủy hôn. Chuyện cô vạch trần âm mưu củ hắn, hắn còn chưa tính sổ với cô. Nay lại dám đồng ý hủy hôn, còn kêu gọi rút đầu tư. Diệp Tinh và cả Diệp gia là ai chứ? Lúc nãy cô còn tạt nước vào người hắn. "Cô dám!" Cung Trạch phẫn nộ đập mạnh tay xuống bàn.
Diệp Tinh ngẩn cao đầu giọng đầy khí phách bảo: "Có gì mà không dám, giờ thì Cút khỏi đây đi!" Cô chỉ tay về phía cánh của chưa được khép lại. "Diệp Tinh tôi nâng đỡ ai lên cao được, thì cũng có thể cho người đó ngã thật đau"
Cung Trạch ngơ ra, chỉ tay về phía cô nói không nên lời: "Rồi cô sẽ hối hận!"
Hắn không biết Diệp gia có thể cường đại cở nào, cô chỉ là một tiểu thư của tập đoàn nhỏ. Còn nghĩ mình là đại tiểu thư của tập đoàn Diệp gia ở Đế Đô sao? Chỉ là trùng họ mà có thể hóng hách như thế này.
Hắn tưởng bở, với tình yêu cô dành cho hắn thì sớm muộn gì cô cũng phải quỳ dưới chân hắn mà xin lỗi. Hạn người đeo bám như cô chưa bao giờ buôn bỏ được hắn.
Diệp Thanh nghe được lời đó, lửa giận sọc thẳng vào não, hắn thầm chửi tên khốn nạn ch* che*.
"Em gái tao bảo mày cút!" Diệp Thanh trừng mắt nhìn hắn.
Cung Trạch thấy vậy chỉ mang theo một cục tức rồi rời đi, hắn đóng mạnh cửa như đang muốn dần mặt.
Loại người như hắn chỉ xứng đáng với những kẻ vô lại, chẳng hiểu sao một đại tiểu thư như Diệp Tinh lại đi yêu hắn đến mức mù quáng, nhưng cũng mai mắn phút chóc phát hiện ra, nếu không là chết cả cuộc đời.
Diệp Thanh quay về phía Diệp Tinh, hắn xoa đầu cô, lộ ra nụ cười mãng nguyện. Hắn không ngờ qua ngừng ấy chuyện Diệp Tinh cô lại chọn cách buôn bỏ, đúng thật là cô đã trưởng thành rồi.
Đúng là người của Diệp gia, muốn trọng ai thì trọng, muốn giết ai thì giết. Chỉ đáng hận là hắn không biết trân trọng Diệp Tinh hại muội ấy từng đau khổ vì kẻ không ra gì.
"Hắn có làm gì em không?" Diệp Thanh hỏi.
"Không, hắn không làm gì em cả!" Diệp Tinh trả lời.
"Chúng ta, về nhà nhé!" Nói rồi Diệp Thanh giúp cô thu dọn mớ hỗn độn vừa rồi
Diệp Tinh ngật đầu đồng ý, trên gương mặt tràn đầy niềm hạnh phúc.
Hệ thống lúc này xuất hiện, một hình ảnh con hồ ly hiện ra. Nó xuất hiện nhầm thông báo cho cô đã hoàn thành niệm vụ, phần thưởng lần này là độ giảm đau. Nếu cô bị thương thì độ đau sẽ giảm xuống ba mươi phần trăm.
Diệp Tinh cảm thán, phần thưởng lần này có chút keo kiệt.
Phía của Mẫn Úc.
Một căn biệt thự nằm ở trung tâm thành phố.
"Tìm được người chưa?" Mẫn Úc hắn ngồi trên ghế sofa ánh mắt dò xét mà nhìn tên trợ lý, trợ lý của hắn là Mẫn Cơ là một kẻ hai mặt theo nghĩa đen. Ban ngày là tổng trợ lý giải quyết vấn đề tập đoàn, ban đem là một tay sát thủ.
"Thưa Mẫn thiếu vẫn chưa tìm được!"
Sau cuộc tình một đêm với cô gái trong khu rừng kia, hắn quả thật đã cảm nắng cô ta rồi. Ngoài những giọt máu của cô ta ra thì chẳng tìm thấy vật gì khác. Hắn ta đã đem mẫu máu của cô để đi điều tra xem là ai!
Mỗi khi hắn nhớ lại khoảnh khắc đó mặt không tự chủ mà ửng đỏ lên cả.
"Mặt người..!" Mẫn Cơ và người Quản gia bên cạnh nói. Đây là lần đầu tiên họ thấy thiếu gia của mình lại đỏ mặt đến như vậy.
"Không có gì, mau ra ngoài tiếp tục điều tra"
Mẫn Úc hắn nhìn ra thuộc hạ. Giờ trong căn phòng này chỉ còn mình hắn. Hắn nhớ lại cái giọng nói ấm áp của cô khi nằm dưới người hắn mà rên rỉ.
Cảnh tượng ấy lại hiện ra khiến hắn không thể nào tỉnh táo, hắn muốn tìm thấy cô để một lần nước khiến cô nằm trong vòng tay của hắn, cái cảm giác muốn chiếm hữu thật sự rất khó chịu.
"Em nhất định phải thuộc về tôi!"
Nói thêm: Theo nguyên tác, Diệp Tinh chỉ nghĩ nhà mình là một hộ có chút tiền. Vì cha cô và gia đình che dấu chuyện làm ăn của công ty, nên mới nói với cô gia đình họ chỉ là một gia đình bình thường có chút quen biết. Cô không biết được sự thật, luôn cố gắng phấn đấu để giúp gia đình thoát 'nghèo'.
(Giới thiệu chương sau)
Bên phía Diệp Tinh, lúc này trời cũng đã tối, khi về đến nhà cô chạy một mạch lên phòng mình, cái căn phòng sang trọng đầy đủ tiện nghi này quả thật rất khủng bố.
"Nhà giàu có khác!".
Diệp Tinh cảm thán, kiếp trước cô là một kẻ ghèo giờ lại có thể sống trong nhung lụa thế này, cô phải trân trọng mới được. Tận hưởng cuộc sống của nhà giàu, cái cảm giác tiêu tiền như nước, đi mua sắm thỏa thích. Lái siêu xe dạo quanh thành phố, đeo thêm mấy viên kim cương trên tay quả thật đã gì đâu.
"Quá đã!"
Nghĩ đến đây, hệ thống lại xuất hiện phá tan giắc mộng đẹp của cô, cái hệ thóng chết tiệt này mỗi khi xuất hiện thì lại có nhiệm vụ mới lần này không biết là cái nhiệm vụ chết tiệt gì nữa.
"Chuyện gì nữa?" Diệp tinh cô hoang mang hỏi.
Hệ thống khẽ ho vài tiếng nhỏ giọng thông báo cho cô: "Hmm, tạm hệ thống bảo trì nên không có nhiệm vụ mới trong một tháng lẻ năm ngày tới".
Nghe đến đây lòng cô không ngừng vui sướng, quả thật ông trời muốn giúp cô rồi. Giờ cô có thể tự do làm những điều mình thích, cô có thể lái siêu xe đi quanh bờ tre rồi. Eo ôi quá xá đã.
Trong đầu cô đã lên hết những kế hoạch cho cuộc tiêu sài trong một tháng tới rồi. Nói cách khác là đốt tiền của gia đình.
Giới thiệu tình tiết vài chương sau.
Một tháng sau...!
"Cái...quái gì đang diễn ra đây!"
"Hai..h..ai vạch tận hai vạch!"Diệp Tinh từ phía sau Diệp Thanh cũng không thể chịu nổi nữa, cô bước đến trước mặt hắn giọng hùng hồ mà bảo, bây giờ mặt kệ có làm trái tình tiết hay không, thì cô cũng éo thể chịu nổi cái thằng tra nam chết tiệt này rồi.