“Hầu gia tỉnh lúc nào vậy, hồi phục thế nào rồi?” Kim Phi nhận lấy thư, không lập tức mở ra xem. Y có thể đoán được đại khái Khánh Hoài định nói gì.
“Hầu gia tỉnh lại được vài ngày rồi, có thể xuống giường rồi, nhưng ta thấy sắc mặt vẫn không được tốt lắm”.
Lưu Dương nói: “Ta nghe nói mấy ngày trước Hầu gia tới phủ đại soái xin binh cứu viện, tức giận đến mức vết thương bị nứt ra”.
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Thực chất lần này Hầu gia muốn đích thân tới đây tìm tiên sinh, nhưng bị ta và Lưu Quỳnh ngăn lại”.
Câu phía sau hoàn toàn là đang nói giúp Khánh Hoài. Nhưng Kim Phi lựa chọn tin.
Bởi vì y hiểu quá rõ vị trí của Thiết Lâm Quân trong lòng Khánh Hoài.
Nếu không phải do chấn thương, chắc chắn không phải Lưu Dương dẫn người tới đây mà chính là Khánh Hoài.
“Hầu gia tìm Phạm tướng quân xin cứu viện?”
Có người tình nguyện xuất binh
“Có, An Tức Quân và Vĩnh An Quân xuất binh rồi, nhưng bọn họ còn chưa kịp tới Thanh Thủy Cốc đã bị Đảng Hạng đánh cho tơi tả, hơn năm nghìn người chỉ còn mấy trăm người quay về”.
Lưu Dương thở dài.
“Bọn họ là bị xe đập thành phá vòng vây đúng không?”
Kim Phi hỏi.
“Sao Kim tiên sinh biết?”
Lưu Dương tò mò hỏi.
Kim Phi mỉm cười, không đáp.
Từ trên đỉnh núi Thanh Thủy có thể nhìn được bao quát toàn bộ doanh trại Đàng Hạng, khi người Đàng Hạng chế tạo xe đập thành, Kim Phi liền đoán ra được ý đồ của chúng.
Mấy ngày trước Trác Bàn dẫm quân rời đi, Kim Phi cũng nhìn thấy.
Khi đó cũng đoán được đại khái.
Chỉ là không ngờ rằng đội binh cứu viện lại phế như vậy.
Quay về trong trại, Kim Phi mở thư ra xe.
Giống với những gì y đoán, Khánh Hoài cho rằng Thiết lâm Quân bị ép lui quân vào trong núi Thanh Thủy, vì vậy trong thư liên tục nhấn mạnh Kim Phi hãy kiên trì, hắn sẽ nhanh chóng nghĩ cách phái người tới ứng cứu.
Lời nói rất chân thành.
Kim Phi nghĩ một chút, cầm bút lên viết một lá thư trả lời Khánh Hoài, sau đó bảo Chung Ngũ gọi Lưu Dương tới.
“Ngươi vừa mới tới, đáng lẽ ta nên để ngươi nghỉ ngơi vài ngày, nhưng bức thư này khá gấp, ngươi vất vả
thêm một chuyến, nhanh chóng giao nó cho Hầu gia”.
“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ giao thư cho Hầu gia càng sớm càng tốt”.
Lưu Dương không nói nhiều, cầm phong thư chạy đi.
Cả đường đi không ngừng bước, buổi chiều hôm đó đã từ mật đạo quay về phủ đệ của Khánh Hoài.
“Sao về nhanh thế? Giao lương thực chưa?”
Mấy chục người đi, kết quả chỉ mình Lưu Dương về, lại còn nhanh như vậy.
Khánh Hoài lo lắng nhìn Lưu Dương, sợ là mình lại phải nghe thêm một tin dữ.
“Bẩm Hầu gia, may mắn là không sao, lương thực đã giao rồi”.
Lưu Dương lau mồ hôi, cười nói: “Nhưng mà đến núi Thanh Thủy thần mới biết, trước khi
đại chiến xảy ra Kim tiên sinh đã bảo Từ Kiêu vận chuyển lương thực lên núi, vì vậy không thiếu đồ ăn”.
“Khi rút lui, Kim tiên sinh còn ra lệnh đốt hết lều trại phía sau, khiến đám người Đảng Hạng tin rằng lương thực đều đã bị đốt hết, bây giờ vẫn ngây ngốc bao vây. quanh núi, chờ các huynh đệ đói khát thì sẽ phái xuống”.
“Tiên sinh quả nhiên là cao nhân!”
Khánh Hoài nghe đến đây thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Núi Thanh Thủy dễ phòng thủ, khó tấn công, chỉ cần có lương thực, Khánh Hoài tin rằng Kim Phỉ có thể trụ vững được.
Như vậy Khánh Hoài không cần phải quá gấp gáp nữa, có thể từ từ tìm cách xin binh cứu trợ.
“Tiên sinh có nói cho ngươi biết, tuy nhiên khi giao lương thực tới kho, thân nghe Chung Ngũ nói, ăn ba tháng không thành vấn đề, nếu như tiết kiệm chút thì còn có thể lâu hơn”.
“Ba tháng...”
Khánh Hoài khẽ cau mày.
Trước khi hắn hôn mê, lương thực trong Thiết Lâm Quân ăn đủ trong vòng một tháng là đã ổn lắm rồi.
Sao lại càng ăn càng nhiều lên vậy?
Khả năng duy nhất là đêm mà người Đảng Hạng tấn công, Thiết Lâm Quân đã bị tổn thất.
Nghĩ đến đây, Khánh Hoài vội vàng hỏi tiếp: “Vậy Chung Ngũ có nói, đêm mà người Đảng Hạng tập kích, chúng ta tổn thất bao nhiêu huynh đệ không?”
“Có nói, tổn thất mấy chục người, còn có 30 huynh đệ bị thương”.
Lưu Dương đáp: “Nhưng thần nhìn qua những huynh đệ trên núi, hình như thiếu rất nhiều, có khi nào Lão Chung nói dối không?”
“Chắc là không đâu”.
Khánh Hoài lắc đầu, trong đầu đột nhiên nghĩ lại chuyện Kim Phi đã vận chuyển lương thực lên núi trước, hai mắt liền sáng lên: “Tiên sinh có nói với ngươi, ngài ấy có kế hoạch gì không?”
“Không nói..." Lưu Dương lắc đầu, đột nhiên vỗ trán, lấy thư từ trong túi ra: “Đúng rồi, tiên sinh bảo thần mang thư cho ngài”.
“Có thư mà không lấy ra sớm”.
Khánh Hoài đá Lưu Dương một cái, giật lấy thư. “Tại thần cứ phải trả lời câu hỏi của ngài đấy chứ...” Lưu Dương lầm bầm.
Khánh Hoài thực chất có nghe thấy, nhưng lười quan tâm, vội vàng mở thư ra.
Biết rằng bây giờ Khánh Hoài nhất định là đang lo lắng, vì vậy Kim Phi không hề giấu giếm, kể lại toàn bộ kế hoạch.
Khánh Hoài đọc thư trong tức khắc, toàn bộ những lo lắng trong lòng lập tức tan biết hết, lập tức phá lên cười.
Kết quả là tiếng cười ảnh hưởng đến vết thương. khiến hắn ho dữ dội.
Lưu Dương vội vàng chạy đến đỡ nhưng lại bị Khánh Hoài đẩy ra.
“Chuẩn bị đi, chúng ta lập tức tới núi Khôi Lang”. Khánh Hoài hưng phấn nói. Trong thư Kim Phi nói, Từ Kiêu đã dắt theo chủ lực
của Thiết Lâm Quân, trốn ở núi Khôi Lang, thực hiện nhiệm vụ.
Mặc dù không phải Khánh Hoài tới chỉ hủy, nhưng sao hắn có thể nhịn được chứ?
“Hầu gia, có việc gì, ngài nói với thần, thần đi làm là được rồi”.
Lưu Dương nói: “Nếu như ngài đi rồi, Phạm tướng quân tới tìm ngài thì phải làm sao? Hơn nữa, núi Khôi Lang không gần, sức khỏe của ngài...”
Gòn chưa kịp nói xong thì đã bị Khánh Hoài cắt ngang: “Lễ nào ngươi tới Tương Tác Doanh, lời ta nói đã không còn tác dụng rồi sao?”
“Hâu gia, thần không có ý đó”.
“Vậy thì tuân theo mệnh lệnh, cùng ta tới núi Khôi Lang”.
“RõI”
Lưu Dương không còn cách nào khác đành phải cúi đầu nhận lệnh.
“Nếu như Phạm tướng quân tới tìm ta, ngươi hãy đưa bức thư này cho ông ấy”.
Khánh Hoài để lại một bức thư cho lính canh cửa, sau đó dắt Lưu Dương rời đi từ mật đạo.
Lúc này trời đã tốt, hai người tranh thủ thời gian, vội tới núi Khôi Lang trong đêm.
Vì bị thương, Khánh Hoài không thể đi nhanh được, mãi cho đến khi trời sáng mới tới được điểm đích.
Mà lúc này, Kim Phi vẫn như mọi ngày, lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn về phía Nam.
Khoảng tám giờ sáng, hướng sáu dặm về phía nam, hai lưông khói đột nhiên xuất hiện.
Kim Phi sắc mặt vẫn luôn vô cảm lúc này lập tức đứng dậy, trong mắt lóe lên tia sáng.
Đây là tín hiệu giữa y và Từ Kiêu. “Chung Ngũ, Chung Ngũ!”
Kim Phi nhảy xuống: “Gọi hết cung thủ hạng nặng tới đây cho ta, nói với bọn họ, có việc làm rồi!”
“Rõ!”
Mặc dù Chung Ngũ không biết lời Kim Phi nói có nghĩa gì nhưng vẫn lập tức đi gọi người.
Trong Thanh Thủy Cốc, một đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng đang hộ tống những chiếc xe chở lương thực đi qua.
Hộ tống bọn họ là 100 ky binh.
Khi đi tới giữa hẻm núi, một tiếng huýt sáo đột ngột phát ra từ trên cao.
Bách phu trưởng dẫn đoàn vừa mới ngước lên nhìn đã thấy một mũi tên khổng lồ đang lao về phía mình.
Còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cơ thể nhẹ tênh rồi bay lên.