Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi

Chương 81: Kim Phi điên rồi



Ngọn núi bên cạnh Thanh Thủy Cốc tên là núi Thanh 'Thủy, không cao cũng không lớn, nhưng có ba sườn dốc, chỉ có sườn phía Nam là soải hơn một chút, có hai đường núi có thể leo lên được.

Do đó, quân phòng vệ của Đại Khang trước giờ đều thích đóng quân ở gần khu vực này, một khi gặp tình huống cấp bách thì có thể lập tức trốn vào trong núi.

Quân Đảng Hạng cũng biết rõ chuyện này, vì vậy Lý Kế Khuê không hề gấp gáp, trước khi đến đây hắn đã đoán được Thiết Lâm Quân rất có thể sẽ trốn vào trong núi Thanh Thủy.

Sau khi bảo Trác Bản đi, Lý Kế Khuê gọi quân bị của mình tới: “Ngươi mau đi kiểm tra xem Thiết Lâm Quân còn bao nhiêu lương thực thực phẩm”.

Núi Thanh Thủy dễ phòng thủ, khó tấn công, ngựa không thể lên núi được, vì vậy Lý Kế Khuê không chuẩn bị một cuộc tấn công mãnh liệt mà chỉ bao vây quanh núi thôi.

Đói bụng là một điều kiện rất tốt, Thiết Lâm Quân ở trong núi không có gì ăn thì sẽ tự biết đường xuống núi thôi.

Hắn chỉ cần dẫn ky binh đợi ở dưới chân núi là được.

Quân bị rất nhanh đã quay lại: “Báo cáo đại soái, kho lương thực của Thiết Lâm Quân đã bị thiêu rụi rồi”.

Lý Kế Khuê khẽ cau mày.

Tuy nhiên hắn có thể hiểu được, nếu như hắn là tổng chỉ huy của Thiết lâm Quân, khi phát hiện đã quá muộn để vận chuyển lương thực đi cùng thì cũng sẽ không để lại cho quân địch, vì vậy trước khi rút lui thì thiêu rụi hết chính là sự lựa chọn tốt nhất.

“Ngươi có nhìn ra được là đốt hết bao nhiêu lương thực không?”

Trợ tá hỏi tiếp.



“Phán đoán từ số lượng tro tàn, có lẽ là đủ cho Thiết Lâm Quân ăn được trong khoảng 25 ngày đến 1 tháng”.

Quân bị trả lời.

“Tiêu chuẩn phát lương thực của Thiết Lâm Quân là 1Ì một tháng, xem ra khi bọn họ chạy lên núi không mang ú theo bao nhiêu lương thực, có lẽ không trụ được lâu đâu”.

Trợ tá khẽ gật đầu.

“Đại soái, tiên sinh, lẽ nào chúng ta cứ ở đây chờ Thiết Lâm Quân, không đi chỉnh chiến phía Nam sao?”

Một phó tướng ở bên cạnh hỏi.

Những năm trước, các cuộc chỉnh chiến phía Nam của người Đảng Hạng cũng gặp phải trường hợp này, tuy nhiên thông thường đều cử một đội ky binh trấn giữ dưới chân núi còn đại quân tiếp tục cướp phá về phía Nam.

Nhưng khi nghe thấy những lời của Lý Kế Khuê và trợ tá của hắn nói dường như đinh giải quyết xong Thiết Quân Lâm rồi mới tiếp tục đánh xuống phía Nam.





“Chu tướng quân, Thiết Lâm Quân khác với những đội quân Đại Khang khác, không thể xem thường năng lực chiến đấu của bọn chúng được”.

Trợ tá giải thích: “Nếu như sau khi chúng ta xuống phía Nam bị bọn chúng đột nhiên vây hãm tấn công thì chủ lực rất dễ bị rơi vào tình thế bị địch tập kích”.

“Đám nhãi nhắt Đại Khang đó có thể cản được chúng ta sao?”

Phó tướng quân có chút khinh thường.

“Trước đây thì không thể, nhưng đừng quên, Thiết Lâm Quân đã tạo ra một đội hình kỳ lạ. Nếu như những đội quân khác của Đại Khang cũng làm theo phương pháp này, vậy thì sẽ rất khó đối phó”.

Trợ tá nói: “Bây giờ Phạm Văn Uyên đang canh giữ ở thành Vị Châu, ông ta khó đối phó y như Khánh Hoài, đã bắt đầu thực hiện kế hoạch vườn không nhà trống rồi”.

“Nếu như đến lúc đó chúng ta đánh xuống phía Nam, Thiết Lâm Quân ở phía sau đột nhiên bao vây chiếm lĩnh Thanh Thủy Cốc, chúng ta sẽ bị chặn bên ngoài thành Vị Châu, đến đường quay về cũng không có”.

“Nếu là như vậy thì quả thực nên xử lý Thiết Lâm Quân xong rồi hãy đánh xuống phía Nam”.

Phó tướng quân nói y ta sẽ sắp xếp nhân lực, thu dọn doanh trại của Thiết Lâm Quân và Đức Ninh Quân, bố trí hai tiểu đoàn ky binh, chuẩn bị đóng quân lâu dài”.

“Được”.

Trợ tá gật đầu đồng ý.

“Đúng rồi tiên sinh, vừa rồi người của ta báo cáo rằng còn có mấy chục Hán nô vẫn chưa bỏ chạy, ở lại trong đại doanh của Đức Ninh Quân, nói rằng đại soái đã hứa với bọn họ, sau khi lập công có thể tới Đảng Hạng đón bố mẹ vợ con về, xử lý thế nào?”

“Lời người Đảng Hạng chúng ta nói ra giống như bát nước đã hất đi rồi, nếu như đại soái đã hứa vậy, vậy thì cho bọn chúng đi đón người đi”.

“Vâng”.

Phó tướng khom người rời đi.

Trong núi Thanh Thủy, Thiết Lâm Quân đã rút lui an toàn trên đỉnh núi và đang dựng trại tạm thời.

“Tiên sinh, thống kê số người chưa? Sao có ít người vậy, có phải có đội bị giải tán rồi à?”

Ông Triệu tìm tới chỗ Kim Phi, nói: “Còn nữa, Từ Kiêu đi đâu rồi, sao ta không nhìn thấy cậu ấy”.

“Từ Kiêu dẫn người đi làm nhiệm vụ rồi”.

Kim Phi cười đáp.

“Làm nhiệm vụ gì? Dẫn theo bao nhiêu người?”

Ông Triệu vội hỏi.

“Mang theo bảy trại”.

Kim Phi thản nhiên trả lời.

Ông Triệu sửng sốt.

Một trại của Thiết Lâm Quân có năm trăm người, năm ngoái sau trận chiến giữa Khánh Hoài và người Đảng Hạng đã tổn thất gần hai trại, mặc dù sau đó đã bổ sung một số lính mới nhưng vẫn không đủ chín trại như trước.

Từ Kiêu dắt theo bảy trại cũng có nghĩa là bây giờ trên núi chỉ có chưa đến 1000 người.

Ông Triệu vừa nhìn số lượng đầu người vừa nhìn số lượng đuốc, cảm thấy số người ít đi rồi, nhưng lại không ngờ lại ít đến mức vậy!

“Chỉ có 600 người, ngài định canh giữ núi Thanh Thủy thế nào?”

Ông Triệu lo lắng.

“Ta không chỉ canh giữ núi Thanh Thủy, còn phải canh giữ Thanh Thủy Cốc, khiến cho đám người Đảng Hạng đến mà không có đường về”.

Kim Phi tự tin nói.

Ông Triệu quay đầu nhìn Kim Phi, giống như nhìn một kẻ điên vậy.

Đại quân của người Đảng Hạng đã được tập hợp, từ trên núi Thanh Thủy nhìn xuống, không thể nhìn thấy hết được những ngọn đuốc trại của bọn chúng.

Kim Phi chỉ dựa vào 600 người, mà còn là 600 người bị đánh đến mức phải chạy vào trong núi, thế mà lại có thể ngông cưồng nói rằng khiến cho người Đảng Hạng không có đường về?

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu ông Triệu đó chính là Kim Phi điên rồi.

Nhưng nghĩ tới phong thái cùng với biểu hiện của Kim Phi, ông Triệu đột nhiên cảm thấy không chắc chắn lắm.

“Ngài đã chuẩn bị sẵn lương thực trên núi rồi à?”

Ông Triệu ngập ngừng hỏi.

Mấy ngày trước ông ta từng thấy Chung Ngũ dẫn người vác theo lương thực rời khỏi doanh trại, khi đó không chú ý. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vận chuyển lương thực lên núi.

Nếu như vậy, cho thấy Kim Phi đã chuẩn bị sẵn sàng để rút lui lên núi rồi.

“Đúng vậy”. Kim Phi không phủ nhận. “Ăn được trong bao lâu?”

“Ăn tiết kiệm thì đủ cho 600 người chúng ta ăn trong hai tháng”.

“Xem ra ngài đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi nhỉ”.

Ông Triệu nghĩ ra gì đó, hỏi: “Thanh tre và khiên cũng là ngài cố ý để đám người Đảng Hạng đốt hết đi sao?”

Kim Phi mỉm cười, không phủ nhận.

“Thế là, ngài đã biết chuyện tù nhân Đảng Hạng sẽ †ấn công trại từ sớm rồi, nhưng không thực sự ngăn cản chủ lực của bọn chúng mà cố ý dụ chúng vào bên trong Thanh Thủy Cốc, đúng không?”

Ông Triệu lập tức nghĩ ra rất nhiều chuyện: “Ta không biết ngài có kế hoạch gì, cũng không biết vì sao. ngài lại tự tin như vậy, nhưng ta đề nghị ngài ngãy thắp thêm nhiều ngọn đuốc trên đỉnh núi, như vậy có thể lừa được người Đảng Hạng”.

“Có lý, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, sao †a lại quên mất chuyện này chứ?”

Kim Phi lập tức bố trí thắp thêm nhiều ngọn đuốc, †ạo ra giả tưởng rằng toàn bộ Thiết Lâm Quân đều đang bị mắc kẹt trên đỉnh núi”.

Trời dần sáng, những kẻ bại trận Trương Khải Uy và trợ tá của mình quay trở về thành Vị Châu.

“Ngươi nói cái gì? Thanh Thủy Cốc thất thủ, Thiết Lâm Quân trốn vào trong núi Thanh Thủy?”

Phạm tướng quân đang ăn sáng thì nghe được tin này, suýt chút nữa thì mắc nghẹn.

“Trương Khải Uy đâu, bảo hắn cút ra đây gặp ta”.

Vốn dĩ đang là cục diện có lợi, bởi vì tên này mà khiến cho mọi sự tan tành.

Lần này Phạm tướng quân thực sự nổi điên rồi.

“Bẩm đại soái, Trương Khải Uy nói bị thương, không vào thành, trực tiếp dắt người về Biện Kinh rồi”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv