Mặc dù Đường Đông Đông đã chuẩn bị tâm lý để kết hôn với Kim Phi nhưng cô ấy vẫn đỏ mặt khi thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường.
"Kiểu gì đây không biết?"
Kim Phi cũng chán nản, quay đầu định gọi dì Lưu, nhưng lại bị Quan Hạ Nhi kéo ống tay áo.
"Tướng công..ngủ chung cũng được mà".
"Chung cái gì mà chung, chung rồi mang bầu thì tính sao?"
Kim Phi tức giận nói. "Thì đẻ nuôi”. "Vớ vẩn, đợi xem lúc về ta xử lý nàng như nào".
Kim Phi búng trán Quan Hạ Nhi một cái, đẩy nhẹ bàn †ay nhỏ bé của cô ra rồi chạy theo dì Lưu.
Quan Hạ Nhi rụt cổ, thè lưỡi. Nhìn thấy Kim Phi đi ra ngoài, tiếc rẻ nói: "Đông
Đông, chúng ta ở nhà không phải đã thống nhất với nhau rồi sao? Vừa rồi sao lại ngây ngốc ra như vậy?"
Đường Đông Đông nắm lấy góc quần áo, trầm mặc không nói gì.
"Muội ấy, muội ấy!" Quan Hạ Nhi giậm chân, vừa bất lực vừa tiếc. Chút nữa là đã thành công rồi...
"Dì Lưu, tại sao dì chỉ chuẩn bị một phòng cho bọn †a vậy?"
Kim Phi bắt kịp dì Lưu và hỏi với một nụ cười gượng gạo.
"Hả?"
Dì Lưu rõ ràng là hiểu lầm ý của Kim Phi: "Thiếu gia, cậu sợ giường nhỏ quá sao?"
"Dì hiểu lầm rồi, người mặc váy xanh không phải là Vợ ta".
"Ta biết, cô ấy là thiếp của cậu".
Dì Lưu đột nhiên nói: "Chẳng lẽ phu nhân không muốn ngủ với thiếp sao?"
Trong làng của họ, không cần biết bao nhiêu thê thiếp, tất cả đều ngủ cùng nhau.
Vì hầu hết chỉ kê một chiếc giường ở nhà, cùng lắm là khi đám trẻ lớn hơn, họ sẽ làm một chiếc giường khác cho bọn trẻ thôi.
Mãi cho đến khi vào thành phố mới biết có một số nhà giàu, phu nhân không muốn ngủ chung với vợ lẽ.
"Đông Đông cũng không phải thê thiếp của ta".
"Không phải thiếp, sao lại tới tiền thiếu gia đi chiến trường?”
Dì Lưu có nói bóng gió: "Tình nhân à? Thiếu gia, theo lý mà nói thì một bà lão như ta không nên nói quá nhiều, nhưng bây giờ ta không thể không nói cậu, nếu đã để ý người ta rồi thì nên cho người ta một danh phận... "
"Cô ấy cũng không phải là tình nhân của ta!"
Kim Phi chán nản nói: "Cô ấy... Cô ấy là chưởng quầy ta thuê để giúp ta quản lý công việc".
"Nữ chưởng quầy?"
Dì Lưu hiển nhiên không tin: "Thật sao?"
Kim Phi bất lực: "Có thật hay không, cũng không liên quan gì đến dì. Dì có thể nói cho ta biết là có thể chuẩn bị thêm cho bọn ta một gian phòng được không!"
"Có thể! Ta đi dọn dẹp phòng bên cạnh cho thiếu gia".
Dì Lưu thấy Kim Phi sắp cáu lên liền vội vàng bỏ chạy.
Chung Ngũ đi tuần qua đây, vừa lúc nghe thấy cuộc. nói chuyện giữa hai người, bụng hắn thắt lại vì cười, nhìn thấy ánh mắt không vui của Kim Phi, hắn nhanh chóng kiềm chế lại.
"Chung Ngũ, dì Lưu luôn thế này sao?" Kim Phi tò mò hỏi.
Không phải nô tài trong thời cổ đại không có địa vị sao?
Dì Lưu nhiều chuyện thế sao vẫn sống được đến giờ vậy?
"Tiên sinh, con trai của dì Lưu từng là thân vệ của Hầu gia. Người đó đã chết trong trận chiến để bảo vệ Hầu gia. Hầu gia biết dì Lưu không có chỗ nương tựa cho nên đã đem bà ấy đến biệt việt Khánh Phong, coi như là nâng đỡ".
Chung Ngũ nói: "Hầu gia chưa lập gia đình, cũng không có phu nhân quản giáo, ngài biết tính Hầu gia rồi đó, xưa nay không làm khó người khác, cho nên người hầu trong nhà có làm càn chút thì ngài ấy cũng bỏ qua thôi, lát ta sẽ nói lại với dì Lưu".
"Không cần, không sao đâu". Kim Phi lắc đầu.
Y chỉ là khách, không cần thiết phải vì chút chuyện này mà làm khó người phụ nữ đáng thương đó.
Trở lại sương phòng, Đường Đông Đông vẫn chưa rời đi, đang nói chuyện với Quan Hạ Nhi về đồ đạc trong phòng.
"Đông Đông, dì Lưu đã đi dọn dẹp phòng bên cạnh rồi, cô chờ một chút rồi qua đó'.
"Ừm".
Đường Đông Đông gật đầu: "Phong huynh, còn có chuyện gì cần dặn dò xưởng không?"
"Không, cứ làm như thường lệ là được rồi".
"Lương huynh lần này cũng đi sao, nếu huynh ấy cũng đi thì ai lên huyện đưa hàng nữa đây?”
“Ta với Mãn Thương đi thôi, Lương huynh không đi”, Kim Phi nói: “Nhưng khi ta không có nhà, đừng để Lương huynh đi giao hàng, để huynh ấy ở nhà canh giữ, nhỡ có gì xảy ra còn tìm đến huynh ấy”.
Việc giao hàng giao cho Thiết Tử đi".
"Được".
Đường Đông Đông gật đầu: "Vậy ta đi gặp dì Lưu".
"Đông Đông, ngủ chung cũng được mà..."
Quan Hạ Nhi vẫn không bỏ cuộc.
Đường Đông Đông lắc đầu và đỏ mặt chạy đi.
“Tướng công, Đông Đông là con gái, hay ngại, chàng không thể chủ động một chút được sao?"
Quan Hạ Nhi nhìn Đường Đông Đông chạy đi, không Ở nhà ta đã thảo luận với Đông Đông rồi, muội ấy thật sự muốn gả cho chàng, chỉ cần chàng chủ động một chút là hôm nay muội ấy đã ở lại rồi".
khỏi tiếc nuối nói:
"Không phải, tại sao nàng nhất định đòi ta cưới Đường Đông Đông thế, ta chỉ cưới mình nàng không phải tốt hơn sao?”
Kim Phi bối rối hỏi.
Quan Hạ Nhi đã từng nói đến chuyện lấy vợ lẽ, nhưng chưa bao giờ khẩn trương như hiện nay.
Kim Phi cảm thấy cô như muốn trói Đường Đông Đông vào giường luôn vậy.
"Tướng công đối với ta rất tốt, ta đều biết nhưng..." Quan Hạ Nhi nói đến đây liền không nói nữa. "Nhưng sao?"
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kim Phi, y hỏi: "Nàng không phải là thích Đông Đông đấy chứ?"
Có một luận điểm trên Internet ở đời trước nói rằng nhiều phụ nữ có xu hướng lưỡng tính, vì vậy giữa các cô bạn thân làm mấy hành động rất thân mật với nhau mà không cảm thấy khó xử.
Chẳng lẽ là Quan Hạ Nhi....
"Tướng công, sao chàng có thể nghĩ ta như vậy?"
Quan Hạ Nhi phủ nhận, có chút tức giận: "Nếu như nghĩ vậy, ngày mai chàng có thể nhốt ta vào chuồng heo rồi ngầm xuống nước".
"Sao lại nhốt chuồng heo rồi ngâm nước?”
Kim Phi nhìn thấy Quan Hạ Nhi tức giận, nhanh
chóng nói: "Nàng không thích Đường Đông Đông, tại sao lại cố gắng thúc giục ta cưới cô ấy?"
"Bởi vì ta vô dụng..."
Quan Hạ Nhi bĩu môi nói: "Tướng công, xưởng của chúng ta càng ngày càng lớn, tơ mỗi ngày càng nhiều hơn. Lương huynh càng ngày càng mang nhiều thứ từ huyện phủ về, nhưng... nhưng ta không biết đọc... sổ sách cũng luôn tính sai. Thu chỉ mua bán của các giao dịch gần đây đã vượt quá 2.000 văn, ta không biết tính...
Tướng công, tương lai gia đình chúng ta sẽ kiếm nhiều tiền hơn, nhưng nếu chàng không có ở nhà, ta không gánh nổi, thậm chí không biết bọn họ có nói dối ta hay không... "
Cô là nữ chủ nhân, vì vậy mỗi lần Trương Lương từ huyện phủ trở về, hắn đều đến tìm cô đối chiếu sổ sách, lúc đầu số tiền liên quan cũng ít, mua đồ cũng ít, vì vậy cô còn miễn cưỡng tính được.
Nhưng hiện tại càng ngày càng mua nhiều đồ, số tiền cũng ngày càng phức tạp, cô không thể hiểu nổi.
Khi xưởng ngày càng tốt hơn, Quan Hạ Nhi ngày càng lo lắng.
Và sau đó mới có ngày hôm nay.
Kim Phi nhìn thấy sự lo lắng của Quan Hạ Nhị, lau nước mắt trên khóe mắt cô, cẩn thận ôm lấy cô:
"Hạ Nhi, đừng lo lắng, khi ta quay lại, ta sẽ dạy chữ và phép tính cho nàng".
"Hạ Nhi ngốc lắm, không học được, hơn nữa mai chàng phải đi rồi..."
"Trong khi ta không ở nhà, hãy để Đông Đông giúp nàng".
Kim Phi đề nghị.
"Thế sao được?"
Quan Hạ Nhi đột nhiên ngồi bật dậy: "Chàng không hề cùng phòng với Đông Đông, lại không có hôn thư.
Muội ấy không phải người nhà của chúng ta. Có thể nhờ muội ấy giúp nhưng tiền sao mà giao được?”