*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Hắc Đao cuối cùng đã được mua lại với số tiền sáu nghìn hai trăm lượng.
Thật ra đám công tử đang có mặt không ai có thể lấy ra nhiều tiền như vậy trong chốc lát, lúc đấu giá tới khoảng bốn nghìn lượng bỗng ngừng lại.
Thế nhưng hai công tử có quan hệ khá tốt không cam tâm đã góp tiền lại với nhau, như vậy tiền của hai người gộp lại đã vượt quá năm nghìn lượng.
Những công tử khác thấy vậy thì cũng lập tức học theo, cùng lập ra từng nhóm.
Advertisement
Sau đó hô tới mức giá cao nhất của buổi đấu giá lần này.
Thật ra xét về tiếng tăm thì thanh đao này còn kém xa so với thanh số một, thế nhưng đám công tử đều cho rằng đây là thanh Hắc Đao cuối cùng rồi, vậy nên đều tranh giành kịch liệt, tới sau cùng chỉ có thương hội Kim Xuyên và Kim Phi là hưởng lợi nhất mà thôi.
Lạc Lan phấn khích tới độ suýt thì nhảy cả lên, bảo Thiết Chùy mang thanh Hắc Đao cuối cùng đi xuống.
Advertisement
Hai công tử có được thanh Hắc Đao này kích động tới độ suýt khóc.
Không dễ dàng chút nào cả, tất cả gia tài của bọn họ đều lấy ra cả rồi, cuối cùng mới đạt được ý nguyện.
Nhưng không đợi bọn họ kịp vui mừng thì đã nghe thấy Lạc Lan bên trên bục cao cao giọng hô lên: “Buổi đấu giá lần này kết thúc tại đây, cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người.
Những công tử vẫn chưa mua được Trảm Tinh Đao trong buổi đấu giá lần này cũng đừng chán nản, ba ngày sau, bọn ta sẽ lại mở một buổi đấu giá nữa, tới lúc đó vẫn có mười thanh Trảm Tinh, hy vọng mọi người có thể tiếp tục cổ vũ!”
“Ban nãy không phải cô nói đây là thanh cuối cùng rồi sao, sao lại có thêm mười thanh nữa thế?”
Hai công tử mua được thanh Hắc Đao cuối cùng đều nổi điên lên, cảm thấy bản thân bị lừa.
“Phùng công tử, ban nãy ta chỉ nói đây là thanh Trảm Tinh cuối cùng trong buổi đấu giá lần này chứ không hề nói sau này sẽ không có thêm nữa”.
Lạc Lan khẽ cười trả lời.
“Đúng thế, Lạc Lan cô nương quả thực đã nói như vậy”.
“Phùng công tử, không phải ngươi hối hận rồi đấy chứ?”
“Ông Tiền, ông ăn nói kiểu gì thế, Phùng công tử là người có thể diện, giá tự mình hô ra, nếu như thấy hối hận thì không phải chẳng khác gì muốn liếm lại nước bọt chính mình nhổ ra hay sao?”
“Đúng đúng, Phùng công tử nhất định sẽ không như vậy”.
Những công tử khác vừa nghe sau này vẫn có mười thanh Hắc Đao thì đều không vội vàng nữa.
Ai nấy đều chỉ xem trò vui, cười nói không kiêng nể gì, đồng loạt hùa theo Lạc Lan chế nhạo hai người có được thanh đao cuối cùng kia.
“Ta...”
Phùng công tử nghĩ kỹ lại một chút, hình như quả thực Lạc Lan đã nói như vậy.
Thật ra hắn rất muốn lựa chọn trả hàng, thế nhưng lại bị những công tử khác khích tướng nên căn bản chẳng thể mở miệng.
“Phùng công tử, thật ra lần này ngươi mua được thanh Hắc Đao cuối cùng kia tuyệt đối sẽ không chịu thiệt”.