*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Tấn Vương lại hoàn toàn trái ngược với Trần Cát, mẹ hắn xuất thân từ Tấn Châu, tính cách mạnh mẽ, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng của Trần Vũ, từ khi Tấn Vương có thể nhớ được chuyện, mẹ hắn vẫn luôn truyền cho hắn tư tưởng của chủ chiến.
Thế nên Tấn Vương thừa hưởng chí nguyện của ông nội và cha trước giờ vẫn luôn có mục tiêu thu hồi mười sáu châu Yến Vân.
Tiếc là đánh bại kẻ thù chỉ bằng tham vọng thôi là không đủ, trong những năm qua Tấn Châu và Đảng Hạng, Khiết Đan đã xảy ra hàng chục mâu thuẫn và xung đột lớn nhỏ, nhưng hầu như lần nào cũng kết thúc bằng việc Tấn Châu bại trận.
Sau khi biết Kim Phi dẫn Thiết Lâm Quân đánh bại đối thủ Lý Kế Khuê ở Thanh Thủy Cốc, Tấn Vương vui mừng hét lên.
Advertisement
Lần này Tấn Châu có người tạo phản, hắn bị Trần Cát gọi về kinh thành khiển trách, lại vô tình nghe được câu “Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu”.
Câu nói này xem như đã nói trúng tâm can của Tấn Vương, hắn lập tức phái người đi nghe ngóng.
Advertisement
Sau đó biết được tin tức thương hội Kim Xuyên và Hắc Đao, cũng biết được câu nói này là của Kim Phi.
Tấn Vương vốn đã có ấn tượng tốt với Kim Phi, nhưng gần đây hắn bị Trần Cát khiển trách đến mức chán nản, hắn muốn tham gia buổi đấu giá để thư giãn một chút, tiện thể mua lại Hắc Đao có khắc "Một nhát đao lạnh mười sáu châu”.
Ai ngờ sau khi đến đó lại nghe câu “Nhớ năm đó, tư thế anh hùng, khí thế vạn dặm như hổ” bỗng chốc khiến hắn nghĩ đến lão Hoàng Đế.
Điều này khiến Tấn Vương có cảm giác trên đời này chỉ có Kim Phi mới có thể hiểu được mình, đang nghĩ xem thử các Hắc Đao còn lại và chữ khắc trên đó là gì nhưng lại bị nha hoàn của Cửu công chúa nhận ra.
“Thôi vậy, xem ra duyên phận của ta và Trảm Tinh Đao cũng chỉ thế thôi”.
Tấn Vương bất đắc dĩ đứng lên, nhìn trên Lạc Lan trên bục: “Trước đó ta đã cô mười nghìn lượng, vừa vặn là tiền hai thanh đao này, đúng không?”
“Đúng thế”, Lạc Lan cúi người đáp.
“Vậy được, các cô tiếp tục đi, ta đi đây”.
Tấn Vương xua tay rồi dẫn người đi.
Hắn là đệ đệ của Trần Cát, đám công tử này còn chẳng có can đảm tranh giành với Cửu công chúa, ai dám tranh với hắn chứ?
Nếu tiếp tục ở đây nữa, buổi đấu giá cũng chẳng thể tiếp tục được, chi bằng cứ bảo Lạc Lan đưa Hắc Đao còn lại cho hắn là được, như thế còn bớt chuyện.
Chỉ là vì tự tôn của Hoàng tộc và sự tôn trọng với Kim Phi, Tấn Vương không làm chuyện như vậy.
Đến khi Tấn Vương đi khỏi, đám công tử vẫn còn chưa hoàn hồn.
Buổi đấu giá hôm nay cũng quá ảo diệu.
Đầu tiên, có một nha hoàn giúp tiểu thư nhà mình mua đao thì đã đành, nhưng hai người mà họ chế giễu là “kẻ lừa đảo” lại có thân phận còn đáng sợ hơn những người khác.
Nếu không phải muốn có được Hắc Đao thật, e là đã có không ít công tử chuồn đi rồi.