*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này đến đây, ông ta nghe nói Kim Phi kiếm được rất nhiều tiền từ việc bán xà phòng, vốn dĩ ông ta muốn nhờ Kim Phi quyên góp tiền để mua thuốc, nhưng Kim Phi đã cho ông ta một bất ngờ lớn, khiến ông ta quên mất việc quyên góp tiền, chỉ muốn nhanh chóng quay về để thử xem đơn thuốc mà Kim Phi nói có hiệu quả hay không.
"Ngụy tiên sinh, xin chờ một chút”, Kim Phi nói: "Ông đã đến tận cổng làng rồi, chi bằng vào trong nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút gì đã”.
Kim Phi không nói gì thì Ngụy Vô Nhai còn chưa cảm nhận được, bây giờ nghe nói đến đồ ăn, bụng ông ta không khỏi réo lên.
Ông ta lên đường vào chiều hôm qua, đến Hắc Phong Lĩnh vào lúc nửa đêm, ngủ dưới mái hiên của trạm trung chuyển do Kim Phi xây dựng, sáng nay trời chưa sáng đã xuất phát nên bụng đã đói meo.
Advertisement
Nhưng cuối cùng Ngụy Vô Nhai vẫn lắc đầu: "Cảm ơn lòng tốt của Kim tiên sinh, nhưng có hàng trăm người ở trấn Phong Thủy đang đợi ta trở về. Tiên sinh... có thể cho ta hai cái bánh ngô để ta lấp đầy chiếc bụng đói trên đường về được không?”
Rõ ràng Ngụy Vô Nhai chưa từng xin đồ ăn bao giờ, nói xong mặt ông ta đỏ bừng.
Kim Phi nhìn dáng vẻ thất thố của Ngụy Vô Nhai, vừa chua xót vừa cảm động.
Advertisement
Đại Khang dù không lớn mạnh, nhưng vẫn có những anh hùng.
Kim Phi biết rằng mình không thể làm được như Ngụy Vô Nhai cho nên càng thêm kính nể ông ta hơn.
"Ngụy tiên sinh, ta giữ ông ở lại không chỉ vì thức ăn, mà còn vì chuyện khác”.
Kim Phi nói: "Bệnh sốt rét rất khó diệt trừ tận gốc, vì vậy ngoại trừ điều trị, việc phòng bệnh càng quan trọng hơn”.
“Phòng bệnh ư?”, Ngụy Vô Nhai chắp tay hỏi: “Kim tiên sinh, xin hãy nói rõ”.
“Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”, Kim Phi nói: “Đại Lưu, mau quay về bảo Nhuận Nương chuẩn bị chút đồ ăn”.
"Vâng!"
Đại Lưu đáp lời, rồi ngay lập tức cử một cựu binh quay về.
Kim Phi gần đây bận rộn làm việc trong phòng thí nghiệm, có lúc đến giờ ăn cùng không ra ngoài.
Để đảm bảo rằng Kim Phi có thể ăn những bữa ăn nóng bất cứ lúc nào, thịt luôn được hầm và cháo được hâm nóng trong căn bếp nhỏ của Nhuận Nương.
Khi Kim Phi đưa Ngụy Vô Nhai về nhà, Nhuận Nương đã dọn sẵn một nồi thịt hầm, một số món ăn kèm, một bát cháo nóng và một ít bánh bao.
"Ngụy tiên sinh, ông cứ tự nhiên!"
Kim Phi chỉ vào bàn.
"Vậy ta không khách khí nữa, ngài cứ nói tiếp đi”.
Sau khi rửa tay, Ngụy Vô Nhai cầm lấy bánh bao.
"Tiên sinh, sau khi ngài trở lại trấn Phong Thủy, hãy mau chóng tổ chức người địa phương thu dọn những bãi nước tù đọng quanh thôn dễ sinh muỗi”.
Kim Phi dặn dò: "Mỗi hộ gia đình phải treo màn khi ngủ vào ban đêm, tốt nhất là mặc quần dài tay khi ra ngoài vào ban ngày để tránh bị muỗi đốt”.
"Tiên sinh, ngài nói đúng, nhưng...”