*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở xưởng dệt làng Tây Hà, Tiểu Ngọc và Đường Đông Đông đồng thời lao vào sân, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài ngôi làng.
"Ba làn khói đỏ! Ba mũi tên lệnh!"
Không chỉ Tiểu Ngọc và Đường Đông Đông nghe thấy tiếng mũi tên xé gió mà gần như toàn bộ người trong làng Tây Hà đều nghe thấy rõ mồn một.
Mọi người đều bước ra khỏi nhà, ngước nhìn về phía xa xăm.
Advertisement
Mặc dù mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ biết rằng đây là tín hiệu nguy hiểm nhất.
Không cần Tiểu Ngọc gửi mệnh lệnh, dân làng đã tự động hành động theo nhiệm vụ mà Tiểu Ngọc đã giao.
Advertisement
"Trưởng làng, thổ phỉ quá đông, nhân viên hộ tống đều không có ở trong thôn, chỉ dựa vào mấy người phụ nữ này thì không thể bảo vệ được thôn!"
Ở cổng làng, một ông lão ngăn trưởng làng lại: "Ta biết Kim tiên sinh vẫn luôn không tin người ngoài làng như bọn ta, nhưng bọn ta thật sự coi làng Tây Hà là nhà của mình, hãy để bọn ta cùng đánh thổ phỉ nhé”.
"À…"
Trưởng làng hơi do dự.
Nói thật, trưởng làng đã hơi cảm động trước lời đề nghị của ông lão, nhưng ông ta cũng không dám mạo hiểm.
Ngộ nhỡ trong đám người này có một kẻ phản bội hoặc không thể chống cự được, khiến đám thổ phỉ vào làng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ông ta không gánh nổi trách nhiệm này.
"Trưởng làng, hay là thế này đi, ta quay về bảo mấy người đàn ông đứng canh ở bên ngoài, mấy cô gái của làng Tây Hà ở bên trong, như vậy ông có thể yên tâm rồi chứ?"
Ông lão lo lắng hỏi: "Trưởng làng, ông mau quyết định đi, muộn nữa là không kịp nữa đâu”.
Trưởng làng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, cứ làm theo lời của ông! Ta sẽ bảo các binh lính nữ yểm trợ cho các người bằng máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng!"
"Bọn ta chỉ đợi câu nói này của trưởng làng”.
Ông lão quay đầu chạy nhanh.
Có một bãi cỏ lớn ở bãi đất trống ven sông phía ngoài làng, những người dân làng khác đến làng Tây Hà đều tập trung ở đây.
Kể từ khi tin tức Kim Phi bị thổ phỉ phục kích truyền về vào đêm hôm đó, các xưởng dệt, công trường xây dựng và lò nung đều ngừng hoạt động.
Những người già, phụ nữ và trẻ em ở làng Tây Hà và làng Quan Gia đều tập trung tại nhà ăn của xưởng dệt, còn những người khác trong thôn đều trở lại khoảng đất trống ven sông.
Lúc này, mọi người đang đứng bên ngoài từng túp lều tranh, ngước nhìn cột khói phía xa.
"Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại là mũi tên lệnh bằng khói”.
"Khó khăn lắm mới tìm được một nơi an toàn để sống yên ổn qua ngày, làng Tây Hà tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nhé!"
"Đúng vậy, Kim tiên sinh cũng không tin tưởng chúng ta, muốn giúp cũng không giúp được”.