Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi

Chương 4040: Xin hỏi cô là Hàn Lưu Thị à?"





“Nói cho hắn biết đi,” Kim Phi gật đầu nói: “Nếu hắn chịu hàng, vợ con hắn có trong tay chúng ta hay không cũng như nhau. Nếu hắn không chịu hàng thì chúng ta cũng đâu thể làm gì vợ con hắn?"



Thậm chí Kim Phi còn không thể đe dọa Hàn Trầm bằng cách bắt vợ con hắn làm con tin. Nếu Hàn Trầm không chịu hàng, thì chờ khi bình định Trung Nguyên rồi lại dùng nắm đấm để nói chuyện.



"Tiên sinh nói phải, đợi trở về ta sẽ truyền tin cho Đông Hải." Tiểu Ngọc gật đầu.





"Hy vọng Hàn Trầm lựa chọn đúng đắn!" Thiết Thế Hâm thở dài: "Như vậy thì Xuyên Thục chúng ta có thể có thêm một đại tướng."

Sau khi hội nghị kết thúc, Tiểu Ngọc lập tức quay về đội Chung Minh và bắt tay vào giải quyết hai chuyện.



Chuyện thứ nhất là truyền tin cho Hàn Phong còn đang ở Trung Nguyên và bên Đông Hải, bố trí nhân sự để qua lại với Hàn Trầm, đồng thời theo dõi các vấn đề giao tiếp sau đó.







Thứ hai, nhanh chóng tổ chức một đội nhân sự đến bốn quận của Hoài Bắc để tiếp nhận công việc quản lý.



Kim Phi lại lao đầu vào xưởng thép mới, đích thân quan sát việc chế tạo máy hơi nước và máy phát điện cỡ lớn.



Chập tối ngày hôm sau, Hàn Phong ở Trung Nguyên xa xôi đã nhận được tin tức truyền đến của Tiểu Ngọc, sau đó phái người đi giao thiệp với Hàn Trầm.



Từ Cương ở Đông Hải cũng nhận được mệnh lệnh, nhưng ông ta không đích thân ra mặt mà lại phái Tiểu Lưu đi tìm người nhà của Hàn Trầm.



Lúc Tiểu Lưu đến thương hội Kim Xuyên, Hàn Lưu Thị đang sắp xếp hàng hóa ở trong kho hàng, hai đứa con cũng đang giúp đỡ ở bên cạnh.



Nhìn thấy Tiểu Lưu đi vào thì Hàn Lưu Thị hỏi với vẻ tò mò: "Vị tiên sinh này, đây là kho hàng, người ngoài không được phép vào, ngài đến nhầm chỗ à? Đi dọc theo hành lang này, đến cuối hàng lang thì rẽ trái chính là cửa hàng!”



“Ta không đến nhầm chỗ, ta đến đây để tìm người!" Tiểu Lưu mỉm cười và hỏi: "Xin hỏi cô là Hàn Lưu Thị à?"



"Đúng vậy." Hàn Lưu Thị thấy đối phương tới tìm mình thì dừng công việc đang làm: "Ngài tìm ta có việc gì không?"



"Ta là Triệu Tu Duệ, là trợ thủ của quận trưởng đại nhân," Tiểu Lưu tự giới thiệu một chút, rồi mới hỏi: "Có hài lòng với cuộc sống làm việc ở thương hội không?"



Sau khi biết được đây là trợ thủ của quận trưởng, Hàn Lưu Thị còn cho rằng đối phương đến thương hội Kim Xuyên là để điều tra, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính: "Bẩm đại nhân, rất hài lòng, thương hội đặc biệt quan tâm đến những người làm thuê như chúng ta, lấy ta làm ví dụ, không chỉ giải quyết vấn đề ăn uống và nhà ở cho ba mẹ con của chúng ta, mà còn cho hai đứa con của ta được đi học ở trường học miễn phí, tan học còn để cho bọn trẻ đến làm việc giúp ta, để cho ta có thể về sớm nấu cơm cho bọn trẻ, từ trước tới giờ ta chưa từng nghe nói qua có người chủ tốt như vậy!"



"Hài lòng là tốt rồi." Tiểu Lưu khẽ gật đầu, rồi mới nói: “Tiếp theo ta muốn nói một chuyện quan trọng hơn, tẩu tử, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước.”



Hàn Lưu Thị nghe thấy vậy thì trong lòng không nhịn được mà cảm thấy hơi hồi hộp.



Cô ta biết có những người dân bình thường không sống nổi sẽ đưa con cái của mình cho một số thợ thủ công để học nghề, hoặc gửi đến các quán rượu, quán trà gì đó để làm bồi bàn, ở thời phong kiến, người học nghề và bồi bàn không chỉ làm việc miễn phí cho chủ, mà còn không có địa vị gì, cho dù bị chủ đánh chết thì thường cũng sẽ không làm sáng tỏ.



Công việc mà Hàn Lưu Thị đang làm hiện nay thuộc phạm vi của bồi bàn.



Chỉ là thương hội Kim Xuyên không thuê trẻ em chưa đủ tuổi vị thành niên làm bồi bàn, cũng sẽ không ngược đãi bồi bàn, được trả lương hàng tháng, mặc dù không cao bằng tiền lương của nhân viên hộ tống, cũng không cao bằng công nhân trong nhà xưởng, nhưng công việc tương đối tự do hơn một chút, thuận tiện để chăm sóc con cái, hơn nữa bầu không khí làm việc cũng rất tốt.



Hơn nữa Từ Cương còn bí mật dặn dò người phụ trách của thương hội, cho nên Hàn Lưu Thị cảm thấy rất thoải mái khi làm việc ở đây, cũng có lòng trung thành đối với thương hội Kim Xuyên.



Khi nghe thấy Tiểu Lưu nói một cách nghiêm túc rằng muốn nói với cô ta một chuyện quan trọng thì Hàn Lưu Thị còn tưởng rằng đối phương muốn sa thải mình.



Vất vả lắm mới tìm được một công việc vừa ý, còn có thể chăm sóc con cái, Hàn Lưu Thị cực kỳ trân trọng cơ hội việc làm này.


Cô ta khẽ mím môi, nói với Tiểu Lưu với vẻ cầu xin: “Đại nhân, ta biết việc mang theo hai đứa con của ta đã tạo thêm gánh nặng không cần thiết cho thương hội, nhưng có thể đừng đuổi ta đi được không? Ta có thể làm việc nhiều hơn, cũng có thể lấy ít tiền lương hơn, miễn là đưa trẻ và ta có chỗ ăn chỗ ngủ là được rồi…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv