*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Phi vỗ trán: “Lẽ nào cô không nhận ra ông ta sợ bị nhốt vào đại lao chịu tội nên mới một lòng muốn chết sao?”
“Dĩ nhiên ta nhìn ra chứ, nhưng bà đây ngứa mắt vẻ ngạo mạn đó, sắp bị thành tù nhân rồi mà còn diễu võ giương oai lớn lối”.
Khánh Mộ Lam không phục nói: “Tiên sinh, ngài nghĩ nhiều quá đó, lúc nên giết thì đừng do dự”.
“Được được, cô ghét cái ác như kẻ thù, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, ta là người sợ được chưa?”
Advertisement
Kim Phi lười nói với Khánh Mộ Lam.
Nhưng Tiêu đô úy đứng bên cạnh y nghe Khánh Mộ Lam nói thế thì chỉ cảm thấy sóng cuộn trào trong lòng.
Có thể thăng chức lên đến đô úy thì chắc chắn Tiêu đô úy phải cảm nhận được gì đó.
Advertisement
Trước kia anh ta nhận ra Kim Phi và Khánh Mộ Lam có quan hệ không tầm thường, nhưng dù sao cũng chỉ gặp được mấy lần, Tiêu đô úy cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng những lời vừa rồi của Khánh Mộ Lam lại khiến Tiêu đô úy nhận ra thân phận của người phụ nữ trước mặt này không bình thường.
Tiêu đô úy bỗng nhớ đến cái tên Khánh Mộ Lam.
Người mang họ Khánh rất ít, người mà Tiêu đô úy nghĩ đến đầu tiên là Khánh Hoài.
Nhưng Khánh Hoài rất ít khi nhúng tay vào chuyện của nha môn, dù có thể giải quyết được chuyện của huyện úy cũng không thể dễ dàng như Khánh Mộ Lam nói.
Trừ khi…
Tiêu đô úy bỗng nhớ đến một người
Anh ta từng nghe quận trưởng nói bây giờ Tây Xuyên Mục cũng mang họ Khánh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu đô úy nhìn Khánh Mộ Lam lại khác hẳn, nhận thức với Kim Phi cũng theo đó tăng lên mấy bậc.
Kim Phi vẫn chưa biết chỉ trong một chốc lát mà Tiêu đô úy đã nghĩ đến nhiều thứ như thế, chỉ vào Triệu huyện úy nói:
“Lương ca, đưa thi thể của ông ta đến sông Hắc Thủy cho đám thổ phỉ đó thấy, chỗ chống lưng của chúng đã không còn và dẫn hai lão già kia đến núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà”.
“Vâng!”
Trương Lương đáp một tiếng rồi gọi hai nhân viên hộ tống bỏ xác Triệu huyện úy lên ngựa chiến.
…
Giữa núi có một con suối nhỏ, Phùng tiên sinh đang ngồi bên dòng suối cẩn thận lật nướng một con thỏ hoang, thi thoảng còn rắc một ít hương liệu lên đó.
“Phùng tiên sinh, Kim Phi quả nhiên dẫn người đến đuổi giết đám người Triệu huyện úy đúng như ngài nói”.
Một tên thuộc hạ bước đến báo.
“Xuất phát từ lúc nào?”
Phùng tiên sinh không ngước mắt lên vẫn cẩn thận lật con thỏ hoang đó.