Nhưng quân Thiết Lâm thì khác, nói một cách nghiêm túc, bọn họ thuộc về đội ngũ được Kim Phi chiêu mộ, trước kia Kim Phi và Cửu công chúa lại điều sĩ quan cơ sở của quân Thiết Lâm đi, khiến không ít binh lính quân Thiết Lâm cho rằng Kim Phi và Cửu công chúa đang cố ý chèn ép bọn họ, bằng không sao lại phái bọn họ tới đóng quân ở một bến tàu, sau đó lại không ngó ngàng gì tới?
Nếu không phải do cách đó vài trăm dặm còn có Trương Lương bầu bạn với mình, e là Khánh Hoài sẽ phải tự lẩm bẩm.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được mệnh lệnh tác chiến mới rồi.
Từ Khánh Hoài đến binh lính bình thường của quân Thiết Lâm đều vô cùng coi trọng điều này, họ tổ chức hội nghị tác chiến cả đêm để bàn kế hoạch tác chiến.
Không chỉ có Trương Lương và quân Thiết Lâm dọc theo bờ Trường Giang, mà Lưu Thiết cách đó mấy ngàn dặm cũng hành động.
Bây giờ ở phương Bắc tuyết đang rơi dày đặc, chủ lực Đông Man căn bản không thể đến gần thành Du Quan, hơn nữa bọn họ cũng biết tiêu cục Trấn Viễn có phi thuyền, cho dù bọn họ đánh hạ được thành Du Quan, tiêu cục Trấn Viễn cũng có thể đoạt trở lại lần nữa, thế nên khả năng Đông Man tấn công thành Du Quan không cao.
Thật ra cho dù bọn họ tấn công thành Du Quan, Kim Phi cũng không lo lắng lắm.
Trải qua hơn một năm xây dựng lại, tường thành Du Quan đã được nâng cao và gia cố, còn tăng thêm không ít xe bắn đá, cho dù toàn bộ chủ lực Đông Man có tới, trong thời gian ngắn cũng đừng hòng đánh hạ.
Buổi sáng ngày thứ ba sau khi nhận được mệnh lệnh chiến đấu, cửa thành Nam của thành Du Quan lặng lẽ mở ra, một đội ngũ nhân viên hộ tống dưới sự hướng dẫn của Lưu Thiết đã rời khỏi thành Du Quan.
Bây giờ biển lớn đã đóng băng, thuyền lầu không thể nào cập bến, bọn họ phải đi bộ về phía Nam đến nơi nước biển chưa đóng băng, sẽ có thuyền lầu chờ bọn họ ở nơi đó.
Ở phía trước đội ngũ là hai chiếc xe ngựa, trên xe ngựa không có người ngồi, mà kéo lương thảo.
Nói là xe ngựa, nhưng bên dưới xe đẩy không có bánh xe, mà được trang bị mấy tấm ván gỗ nghiêng ở phía trước và phía sau, thật ra chính là xe trượt tuyết.
Để cho xe trượt tuyết đi trước, là vì tuyết rơi thật sự quá dày, sau khi trải qua sự nghiền ép của ngựa chiến và xe trượt tuyết, nhân viên hộ tống phía sau sẽ dễ tiến về phía trước hơn rất nhiều.
Các nhân viên hộ tống đi dọc theo bờ biển tiến về phía Nam suốt bốn ngày, các lính trinh sát cuối cùng cũng thấy được thuyền lầu trên mặt biển.
"Cuối cùng cũng đến rồi!"
Các nhân viên hộ tống reo lên.
Cho dù bọn họ đã quen với giá rét phương Bắc, nhưng đi suốt bốn ngày trong băng tuyết giá lạnh cũng rất khó chịu.
Mặc dù đã thấy được thuyền lầu, nhưng trên thuyền treo cờ lớn của thủy quân Đông Hải, Lưu Thiết cũng không để cho đại bộ đội đến gần, mà phái một đội chiến đấu lên thuyền trước để điều tra tin tức đối phương.
Đội chiến đấu hành động rất nhanh, chưa tới nửa giờ đã trở về rồi.
Thuyền trưởng của thuyền lầu cũng cùng xuống với bọn họ.
Ban đầu thành Du Quan bị bao vây, Trịnh Trì Viễn dẫn thủy quân Đông Hải tới chi viện, Lưu Thiết đã gặp đối phương.
"Lưu tướng quân, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Thuyền trưởng chào kiểu quân đội với Lưu Thiết.
"Đã lâu không gặp!" Lưu Thiết chào lại kiểu quân đội: "Vất vả cho các huynh đệ thủy quân rồi!"
"Không vất vả, đều là để xây dựng Đại Khang mà!" Thuyền trưởng cười xua tay.
Dưới sự ảnh hưởng của nhật báo Kim Xuyên, không ít người học được một số từ ngữ mới, xây dựng Đại Khang chính là một trong số đó.
Lưu Thiết phụ họa một câu rồi ra lệnh cho nhân viên hộ tống lên thuyền.
Thuyền lầu từ xa đã thấy đội ngũ của nhóm Lưu Thiết, thế nên đã bắt đầu đốt nồi hơi từ sớm.
Sau khi nhóm Lưu Thiết lên thuyền, khoang thuyền đã được đốt ấm áp dễ chịu rồi.
Ô!
Đến khi tất cả nhân viên hộ tống đều đã lên thuyền, thuyền lầu phun ra một làn khói trắng, từ từ đi về hướng Nam.
Nhưng bọn họ lại không đến Đông Hải, sau khi đến cửa biển Hoàng Hà thì quay đầu lái dọc theo Hoàng Hà về hướng Tây.