*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Phi biết mình có đi theo cũng thêm loạn nên gật đầu nói: "Các ngươi chỉ đi theo ông ta từ xa là được rồi, tuyệt đối không được đánh nhau, biết chưa?"
"Hiểu ạ”.
Thiết Chùy ôm quyền, lên ngựa rời đi.
Trên đường lớn, Triệu huyện úy dẫn phủ binh đi về phía sông Gia Lăng.
Advertisement
Nhưng bọn họ rời đi chưa bao lâu, Thiết Chùy đã dẫn người theo sau.
"Đi xem thử có chuyện gì?"
Advertisement
Triệu huyện úy cau mày nói.
"Rõ!"
Đội trưởng đội phủ binh bên cạnh quay đầu ngựa, chạy đến chỗ Thiết Chùy rồi hỏi: "Tại sao ngươi lại đi theo bọn ta?"
"Quân gia, ai bảo bọn ta đi theo ngươi?"
Thiết Chùy dửng dưng đáp: "Đây là đường lớn, cũng không thể có chuyện các ngươi đi được còn bọn ta thì không chứ?”
Đội trưởng cứng họng, tìm không ra lời nào để phản bác.
"Tránh xa bọn ta ra!", hắn lạnh lùng nói, rồi quay lại báo cáo với Triệu huyện úy.
Triệu huyện úy mặc dù tức giận, nhưng giống như Kim Phi không thể ngăn cản ông ta ra khỏi thành trấn áp thổ phỉ, ông ta cũng không thể ngăn cản Thiết Chùy đi theo sau.
Hai bên chỉ cách nhau một dặm, dọc theo con đường chính đi về phía Đông.
Sau khi Thiết Chùy rời đi, Kim Phi cũng không quan tâm đến việc ăn uống gì nữa, y dẫn người đưa Quan Hạ Nhi đến biệt viện của Khánh Hoài. Sau đó lập tức đến huyện phủ, muốn tìm huyện lệnh để hỏi về thủ tục Triệu huyện úy điều binh trấn áp thổ phỉ đã hoàn tất hay chưa.
Nếu thủ tục chưa hoàn tất thì cũng là một cái cớ để y gây khó dễ cho ông ta.
Nhưng không ngờ quản gia của huyện lệnh nói với Kim Phi rằng hôm qua huyện lệnh mắc bệnh nặng. Vừa nãy khi mở cửa thành đã lập tức ra ngoài từ cửa phía Tây để tìm danh y trên núi khám bệnh.
Nhưng đi đến núi nào, khám danh y nào, bao giờ về thì quản gia cũng không biết.
Kim Phi vừa nghe đã hiểu, huyện lệnh sợ căn cơ của mình còn quá yếu, không muốn nhúng tay vào cuộc chiến giữa Kim Phi và Triệu huyện úy nên đã lựa chọn giả bệnh lãng tránh.
Huyện lệnh đã bỏ chạy, Kim Phi chỉ có thể rời khỏi huyện phủ, đón Quan Hạ Nhi tạm thời trở về Hắc Thủy Câu.
Tối qua khi Kim Phi đến đón dân làng, Khánh Mộ Lam đã ngủ lại ở Hắc Thủy Câu.
Lúc Kim Phi quay trở lại, cô ấy vừa mới thức dậy ăn sáng.
Vừa nghe tin Triệu huyện úy dẫn quân ra khỏi thành trấn áp thổ phỉ, Khánh Mộ Lam đã đập bàn đứng dậy: “Tiên sinh, lão già này đang muốn chạy trốn, sao ngài lại không ngăn cản ông ta?"