Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi

Chương 3900: Bây giờ đứa trẻ này không để ý tới ta nữa



“Không sao, đứa trẻ này tên là Thủy Oa, là đứa trẻ ngâm mình trong nước mà lớn, ta đã sống ở biển nửa đời người, còn chưa từng gặp ai có khả năng bơi lội tốt hơn nó!”





Trịnh Trì Viễn vừa pha trà, vừa giới thiệu Thủy Oa với Lạc Lan.



Lạc Lan thấy Trịnh Trì Viễn đã pha trà xong, đang định ngồi lại uống trà thì chợt nhìn thấy động tĩnh trên mặt biển.



Nước biển rất trong, ánh sáng cũng rất tốt, đại khái có thể nhìn thấy rõ được mười mấy mét, Lạc Lan nhìn thấy một thủy thủ đang chiến đấu với một con cá lớn trong nước sâu khoảng năm sáu mét.





Thủy thủ nắm lấy cơ hội, đâm hai nhát dao vào cổ con cá lớn, sau đó dùng hai tay ôm chặt lấy nó, khống chế con cá lớn rồi lao lên mặt nước.



Xoạt!



Thủy thủ mang theo con cá lớn lao ra khỏi mặt nước, trên cổ con cá có hai cái lỗ to, nhưng nó vẫn chưa chết hẳn, cái đuôi ra sức quật mạnh vào người thủy thủ.







Một con cá lớn như vậy mà vùng vẫy thì sức lực rất lớn, thủy thủ suýt chút nữa tuột tay, thế là cậu bé ra tay mạnh, tay trái giữ chặt mang cá, tay phải ôm chặt thân con cá lớn, sau đó dùng đầu đập mạnh vào đầu con cá lớn.



Trên cổ con cá lớn vốn đã bị chọc thủng hai lỗ, lại bị đập thêm hai nhát nữa, sức lực vùng vẫy ngày càng yếu đi, cuối cùng cũng bất động!



Ca-nô đang đậu ở một bên lúc này mới chạy tới, các nhân viên hộ tống trên ca-nô ném một sợi dây thừng xuống.



Thủy Oa luồn sợi dây xuyên qua mang cá, các nhân viên hộ tống kéo cá lớn lên ca-nô.



“Thủy thủ này thật lợi hại!” Lạc Lan cảm thán: “Cậu bé thoạt nhìn vẫn còn ít tuổi?”



“Nó còn không lớn bằng thằng con trai nhỏ của ta kìa, là thủy thủ nhỏ tuổi nhất kể từ khi thủy quân thành lập tới nay!” Trịnh Trì Viễn nói: “Thủy Oa sinh ra là để chinh phục biển cả!”



“Đúng vậy.” Lạc Lan gật đầu: “Sao lúc trước lại chưa từng gặp vậy?”



Cô ấy có thể nhìn ra Trịnh Trì Viễn rất thích cũng rất coi trọng người thủy thủ tên Thủy Oa này, theo lí mà nói hẳn là anh ta sẽ mang theo bên người để bồi dưỡng, kết quả mấy lần Lạc Lan lên thuyền đều chưa từng gặp đứa trẻ này.



Trịnh Trì Viễn thở dài nói: “Đứa nhỏ Thủy Oa này đang giận ta!”



“Ngài là Thống soái thủy quân, còn có người dám giận ngài sao?” Lạc Lan nghe vậy thì bật cười: “Tại sao vậy?”



“Tại vì ta không dẫn nó lên bờ, cũng không cho nó tham gia vào lần hành động trước!” Giọng của Trình Trì Viễn có phần bất lực: “Bây giờ đứa trẻ này không để ý tới ta nữa!”



Thủy Oa lần đầu tới nước K, cậu bé vẫn luôn muốn lên bờ xem thử, nhưng trước đó Trịnh Trì Viễn là lén lút lên bờ, cần lẩn trốn người bản địa, Thủy Oa còn nhỏ tuổi, dáng người cũng nhỏ, Trịnh Trì Viễn lo lắng bị bại lộ nên không dẫn theo cậu bé lên bờ.



Sau này thủy quân và cấm quân đánh nhau, Thủy Oa cũng muốn lên ca-nô tác chiến, nhưng trước khi Trịnh Trì Viễn rời đi còn đặc biệt dặn dò quan chỉ huy ở lại canh giữ không được để Thủy Oa lên ca-nô, khiến Thủy Oa vô cùng tức giận.



Nếu như là thủy thủ bình thường, Trịnh Trì Viễn đã hạ lệnh thì nhất định không dám phản kháng, nhưng suy cho cùng Thủy Oa vẫn chỉ là một đứa trẻ, từ hôm đó đã bắt đầu cố ý tránh mặt Trịnh Trì Viễn, thời gian tập hợp gặp Trịnh Trì Viễn cũng sẽ không nói lời nào với anh ta.



“Xem ra vẫn còn là trẻ con.” Lạc Lan nghe Trịnh Trì Viễn giải thích xong, cũng bật cười: “Sau này trưởng thành rồi cậu bé sẽ hiểu tấm lòng của Trịnh tướng quân thôi.”



Trịnh Trì Viễn mỉm cười không đáp, thực ra anh ta cũng nghĩ giống như Lạc Lan, Thủy Oa còn nhỏ, trưởng thành sẽ hiểu dụng ý của anh ta.



Bồi dưỡng một nhân tài giống với việc điêu khắc, tuổi của Trịnh Trì Viễn không quá cao, anh ta sẵn lòng tiêu hao thời gian cùng Thủy Oa trưởng thành.



Mấy ngày tiếp theo, Lạc Lan đặc biệt quan sát thủy thủ tên Thủy Oa này.



Cô ấy phát hiện Thủy Oa rất được các thủy thủ yêu mến, cũng có thể là vì tuổi còn nhỏ, các thủy thủ cưng chiều cậu bé giống như cưng chiều em trai vậy, Thủy Oa cũng thường xuyên lặn xuống biển mò cá cho các thủy thủ.



Cuộc sống trên biển có phần khô khan, nhưng Lạc Lan cảm thấy như vậy cũng rất tốt, rất yên tĩnh, có thể khiến bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại.



Phía hạm đội, Thủy Oa chỉ dùng cánh tay mò cá, thành Du Quan ở cách đó mấy nghìn km đã phủ băng tuyết kín thành rồi.



Đợt tuyết lần trước còn chưa kịp tan, lại bắt đầu rơi một trận tuyết mới.



Gió bắc gào thiết xen lẫn với trận tuyết lớn bay trên bầu trời, lớp tuyết cô đọng còn dày hơn cả eo, ngay cả mặt biển cũng bị đóng băng lại!



Lúc này người Đông Man căn bản không thể tới công thành, nhưng Lưu Thiết vẫn yêu cầu các nhân viên hộ tống tới tường thành trực ban như bình thường.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv