*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“À… coi như là ta tự tổng kết đi”.
Kim Phi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói.
Advertisement
“Tiên sinh nếu đồng ý dẫn binh, ta tin rằng nhất định còn thành công hơn cả Khánh Hoài ca ca!”
Advertisement
Khánh Mộ Lam nói với ánh mắt sùng bái.
Kim Phi mỉm cười, không đáp lời.
Khánh Mộ Lam cũng phản ứng lại, khẽ thở dài một hơi.
Đến tửu lâu Ngụy gia, Kim Phi dẫn theo Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam vào trong phòng riêng, các cựu binh và binh lính nữ cũng vồ vập đi vào.
Phòng riêng mặc dù lớn, nhưng đột nhiên nhiều người tới vậy nên có hơi chật.
“Tước gia, cái này… không đến mức chứ”.
Triệu huyện úy nói: “Ta có chút chuyện riêng muốn thỉnh giáo tước gia, không biết có thể mời phu nhân và các vị quay về trước được không, ta…”
“Không được”.
Không đợi Triệu huyện úy nói xong Kim Phi đã lắc đầu từ chối.
Huyện phủ là địa bàn của Triệu huyện úy, bây giờ tp đã đến bước chó cùng dứt giậu rồi, ai biết đâu được đây có phải bữa tiệc Hồng Môn hay không?
Nhỡ Triệu huyện úy đập vỡ một chén rượu, bên ngoài liền có mấy tên côn đồ xông vào, y đánh không lại được.