Chờ đợi ở cửa quán trọ không chỉ có các tú bà mà còn có rất nhiều nha hoàn được các gia đình giàu có gửi tới.
Tới gần trưa, đám người Hầu Tử cuối cùng cũng cưỡi ngựa tới.
Trên bụng mỗi con ngựa treo hai cái hòm.
Khi tú bà và các nha hoàn nhìn thấy liền lao tới, muốn chặn ngựa chiến lại.
Advertisement
Việc này khiến cho Hầu Tử sợ hãi.
Phải biết rằng, hầu hết các hộp trên bụng ngựa của họ đều trống rỗng, nếu bị tú bà mở ra, chẳng phải là lộ mánh khóe sao?
Cùng may Đại Lưu kịp thời dẫn người tới, chặn các tú bà và nha hoàn ở bên ngoài.
Advertisement
“Các ngươi định làm gì, định cướp đội kỵ binh của bọn ta sao?”
Đại Lưu rút trường đao ra hung hăng hỏi.
“Không phải, không phải, bọn ta tới để mua xà phòng”.
Các tú bà và nha hoàn sợ hãi vội vàng lui về sau.
Hầu Tử dẫn người vào bên trong quán trọ.
“Xà phòng đã được đưa tới rồi, mọi người yên tĩnh chút”.
Đường Tiểu Bắc đi ra, mỉm cười nói: “Đợi ta vào trong phân loại, lát nữa sẽ mang ra bán”.
Nói xong liền dẫn A Lan quay vào trong quán trọ.
Mười mấy phút sau cửa lại mở ra.
Lần này, các tú bà đều không dám chen lấn, càng không dám có suy nghĩ trả giá.
Ai nấy đều cố gắng đưa ngân phiếu cho Đường Tiểu Bắc, sau đó mãn nguyện mang xà phòng quay về.
Cũng may Kim Phi đã lường trước được kết quả như vậy, bảo Hầu Tử mang theo thật nhiều hòm trống, Đường Tiểu Bắc có thể tùy ý phát huy.
Chỉ trong nửa giờ, Đường Tiểu Bắc đã bán được hơn 600 lượng sau đó mới bớt đông.
Sau đó hơn ba nghìn lượng lại vào túi.
Đại Lưu bị sốc đến mức tê liệt.
Từ trước đến giờ y chưa từng nghĩ rằng có thể kiếm được tiền như vậy.
“Thiết Tử ca, hôm nay vậy là được rồi, nếu như có người tới thì nói là hết hàng rồi”.
Đường Tiểu Bắc nhìn nha hoàn cuối cùng rời đi, dặn dò với Lưu Thiết đứng ở trước cửa: “Đúng rồi, nếu như có người hỏi ngày mai mang tới bao nhiêu, huynh cứ nói trong làng chúng ta hết hàng sẵn rồi, khoảng thời gian này sẽ không có hàng đâu”.
“Rõ!”, Lưu Thiết gật đầu.
Dù sao người giàu có ở quận thành cũng có hạn, hai ngày này đã bán được tổng cộng gần một nghìn cục, đã kha khá rồi.