“Vì vậy chúng ta đều phải làm thật tốt mới có thể báo đáp tiên sinh”, Đường Tiểu Bắc cười nói.
“Đúng, đi theo tiên sinh, cùng nhau cướp của người giàu chia cho người nghèo, làm phúc cho thiên hạ!”
Đại Lưu đột nhiên cảm thấy khí thế bừng bừng.
Các phu nhân của các gia đình lớn nhận được tin xà phòng mở bán, Phong Nguyệt phường luôn quan tâm đến vấn đề này đương nhiên cũng nghe ngóng được.
Advertisement
Nhưng đến lúc này, những tú bà tinh quái bắt đầu thấy lo lắng.
Bọn họ thấy rằng, một khi mở bán ra, vậy thì chẳng phải chỉ cần có tiền là sẽ mua được sao?
Đến mua sớm thì sẽ khiến Đường Tiểu Bắc nhìn ra được là bọn họ đang cấp bách, không có lợi trong việc đám phán giá.
Advertisement
Vì vậy các tú bà chờ tới tận giữa sáng mới ngồi xe ngựa tới quán trọ nhà họ Triệu.
Bọn họ đã nghĩ xong cách để đàm phán giá với Đường Tiểu Bắc rồi.
Tuy nhiên khi tới nơi các tú bà đều ngây người ra.
Hết hàng rồi...
Lần này các tú bà đều lo đỏ cả mắt rồi.
“Tiểu Bắc cô nương, sao lại hết hàng rồi?”
“Tiểu Bắc cô nương, muốn bao nhiêu tiền cô cứ nói thẳng, ta tuyệt đối sẽ không trả giá”.
“Tiểu Bắc cô nương...”
Các tú bà vây quanh Tiểu Bắc cô nương, ai nấy đều nóng lòng như ngồi trên đống lửa.
Thanh lâu không phải ngành kinh doanh khác, rất nhiều khách hàng thích cô nương nào đó thì sẽ tới ủng hộ.
Dù sao con người đều có tình cảm mà.
Giáo phường ti và Xuân Phong lâu có xà phòng mà bọn họ không có, khách hàng chẳng phải sẽ chạy tới Giáo phường ti và Xuân Phong lâu sao?
Cho dù sau này bọn họ mua được rồi, khách hàng cũng chưa chắc sẽ quay lại.
“Các vị ma ma, thực sự xin lỗi, đã bán hết rồi”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Tuy nhiên đợi lát nữa ta sẽ phái người cưỡi ngựa tức tốc về Kim Xuyên mang tới, nếu không có gì ngoài ý muốn, trưa mai là có thể mang tới, ngày mai mọi người lại tới nhé”.
Các tú bà biết rằng bây giờ có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành thở dài rời đi.
“Tiểu Bắc cô nương, chúng ta rõ ràng là mang bao nhiêu xà phòng như vậy, vì sao lại không bán cho bọn họ?”
Đại Lưu thắc mắc hỏi.
“Tiên sinh nói rồi, vật càng hiếm thì càng quý, thứ gì mà có nhiều thì nhất định sẽ mất đi giá trị”.
Đường Tiểu Bắc nói: “Tiên sinh nói rằng cảnh giới cao nhất của bán hàng đó chính là khiến khách hàng đứng xếp hàng chờ cửa hàng mở cửa, như vậy không chỉ bán được giá cao mà còn có thể bán được nhiều”.
“Lợi hại thật!”
Đại Lai giơ ngón cái tán thưởng.