*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quận trưởng đông cứng lại.
Lăn lộn bao nhiêu năm chốn quan trường, ông ta đương nhiên nghe ra được sự uy hiếp trong lời nói của Kim Phi.
Quý tộc có tư cách đến kinh thành kiện triều đình, Kim Phi còn để lại vài người ở quận thành chẳng phải là để thu thập tư liệu đen của ông ta sao?
Quan chức Đại Khang chẳng có mấy người trong sạch cả, ông ta đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nếu Kim Phi thực sự tìm được tư liệu đen của ông ta, đến kinh thành tìm người chỉnh ông ta, ông ta rất có thể sẽ bị ngã ngựa.
Advertisement
Mặc dù ông ta còn chưa biết mối quan hệ giữa Kim Phi và Khánh Hoài, Khánh Mộ Lam và Khánh Quốc Công, nhưng ông ta không hề hoài nghi rằng Kim Phi có năng lực này.
Bởi vì bây giờ Hoàng Đế đang cố gắng hết sức để kiểm soát tước vị, việc có được tước vị còn khó gấp mấy lần so với việc trở thành một quận trưởng.
Nếu Kim Phi đã có được thì tuyệt đối là có quan hệ ở trong kinh, hơn nữa còn rất bền và mạnh.
Advertisement
Lúc này đến cả quận trưởng cũng sợ hãi.
Có thể ngồi được vào vị trí quận trưởng, ông ta cũng là một người quyết đoán, nhận ra bản thân có khả năng sẽ ngã ngựa trong tay Kim Phi, quận trưởng lập tức đưa ra quyết định.
Hi sinh cháu gái, hàn gắn mối quan hệ với Kim Phi bằng mọi cách.
Suy cho cùng, cháu gái có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng tương lai và cuộc sống của cả gia đình.
“Tiên sinh nói đùa rồi, ta làm sao dám uy hiếp tiên sinh”.
Lần này, quận trưởng không chỉ có giọng điệu nhẹ nhàng hơn, mà thậm chí còn hơi cúi đầu khom eo: “Nghiệp chướng này lại dám làm tổn thương tới cơ thể cao quý của cậu, đúng là đại nghịch bất đạo, cho dù tiên sinh xử lý thế nào cũng là nên làm cả”.
“Không hổ là quận trưởng đại nhân, quả nhiên lợi hại!”
Kim Phi nhìn quận trưởng một cái thật sâu, sau đó chân thành giơ ngón tay cái lên.
Được thế thì uy hiếp đe dọa, giết người không chớp mắt, thất thế thì lập tức bày ra bộ mặt nói nói cười cười, nuốt lại bãi nước bọt mình vừa nhổ ra, người bình thường thực sự không thể làm được.
Ít nhất Kim Phi tự cho rằng bản thân y không làm được.
“Tiên sinh quá khen rồi”.
Quận trưởng chắp tay, cúi đầu cười nịnh nọt: “Ta vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng của tiên sinh, không biết tiên sinh sau khi xử lý xong nghiệp chướng này có thời gian rảnh không, lão hủ muốn bày tiệc rượu chính thức xin lỗi tiên sinh, mong tiên sinh nể mặt tới dự”.
Vừa rồi còn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, bảo Kim Phi tới phủ của ông ta, bây giờ thấy tình thế đảo ngược liền lập tức đổi thành ngưỡng mộ.
Tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Không cần, gần đây ta khá bận, còn phải quay về Kim Xuyên gấp”.
Kim Phi tùy ý xua tay: “Quận trưởng đại nhân nếu không còn chuyện gì thì mời quay về đi”.
“Vậy lão hủ không làm phiền tiên sinh nữa, sau này nếu có việc cần tới quận thành thì xin tiên sinh cứ nói”.
“Một thời gian nữa ta sẽ lại tới quận thành mở cửa hàng, sau này kiểu gì cũng phải làm phiền đại nhân, mong đại nhân không chê phiền là được rồi”.
Kim Phi cười nói.
Quận trưởng nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Kim Phi đã nói như vậy cho thấy sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa.
“Vậy ta không làm phiền tiên sinh nữa”.
Quận trưởng chắp tay, quay đều nói với tướng lĩnh binh phủ: “Đô úy Tiêu, ngươi cử người bảo vệ sự an toàn