*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai chân kẹp chặt lưng ngựa, chiến mã hí lên một tiếng, sau đó lao đi.
“Lần này xảy ra chuyện lớn rồi!”
Chu công tử nhìn Kim Phi đang phi nước đại, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Anh ta vốn tưởng rằng Kim Phi sẽ đi báo quan, ai ngờ rằng Kim Phi lại một phát gọi nhiều người đi như vậy.
Advertisement
Nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của các cựu binh, lại nhìn các binh lính nữ mặc áo giáp phía sau, tuyệt đối không phải là gia nô bình thường.
Chu công tử đột nhiên cảm thấy Kim Phi trở nên vô cùng thần bí.
Xưởng luyện chế cách nhà trọ không xa, cưỡi ngựa chỉ cần mấy phút đã tới ngã tư, chỉ cần rẽ phải là tới cửa xưởng luyện chế.
Advertisement
“Mộ Lam, mọi người ở đây đợi ta chút, khi nào ta gọi thì mọi người hãy qua”.
Kim Phi dừng ngựa lại.
“Sao thế?”, Khánh Mộ Lam bực bội hỏi.
“Nhiều người như vậy cùng qua đó, dọa cho Mẫu Lão Hổ sợ chạy mất thì sao?”, Kim Phi lạnh lùng nói.
“Tiên sinh lại định đào hố chôn người ta đúng không!”
A Mai lập tức hiểu ra, gật đầu nói: “Để đề phòng thì ta sẽ để A Mai đi cùng ngài”.
Kim Phi nghĩ một chút rồi gật đầu.
Kỹ năng của A Mai Kim Phi đã có dịp thấy rồi, Thiết Chùy dẫn theo năm sáu người của đội cận vệ vẫn không phải đối thủ của cô ấy, dẫn theo cô ấy Kim Phi cũng thấy yên tâm hơn chút.
Hai người cưỡi ngựa ra khỏi con phố liền nhìn thấy có hai người bị treo trên cái cây cách cửa xưởng luyện chế không xa.
Không phải Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc thì còn là ai?
Một người phụ nữ trung niên như cái thùng đứng trước mặt họ, tay trái cầm roi, tay phải chửi mắng.
“Loại tiện nữ như ngươi ta thấy nhiều rồi, lần trước còn đánh chết một đứa đấy!”
Mẫu Lão Hổ chỉ vào Đường Tiểu Bắc, điên cuồng chửi bới: “Lão nương đây nhổ nước bọt vào người ngươi là còn coi trọng ngươi, lại còn dám xúi giục gia nô chửi ta, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!”
Chửi xong lại nhổ một ngụm nước bọt vào người Dduonfg Tiểu Bắc.
“Ngụy phu nhân, ta sai rồi, sau này không dám nữa…”
Đường Tiểu Bắc đương nhiên biết danh tiếng của Mẫu Lão Hổ, sợ hãi van xin: “Bà làm gì ta cũng được, nhưng tỷ tỷ ta không phải gái thanh lâu, bà tha cho tỷ ấy đi…”
“Ở cùng với con tiện nhân như ngươi thì cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”
Mẫu Lão Hổ hừ lạnh nói.
“Tiểu Bắc, không cần cầu xin bà ta, đợi tiên sinh tới sẽ