*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Phi mỉm cười và gật đầu.
Đình tỷ cười với Kim Phi và đẩy Đường Tiểu Bắc đi: "Về cùng Kim tiên sinh đi, về sau phải sống tốt đó".
"Ừm!"
Đường Tiểu Bắc gật đầu và rời khỏi Xuân Phong Lâu với đôi mắt đỏ hoe.
Advertisement
Trong tiểu viện của quán trọ, Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Khánh Mộ Lam đều lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Khi thấy xe ngựa quay trở lại, Quan Hạ Nhi và Khánh Mộ Lam vội vàng ra đón, Đường Đông Đông cũng muốn đi theo, nhưng vừa đi được hai bước, cô ấy cảm thấy chân như đeo chì, bước không nổi.
Mặc dù Thiết Chùy quay lại và nói rằng Kim Phi đã nói chuyện xong với tú bà rồi, nhưng cô ấy vẫn lo lắng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Advertisement
Mãi cho đến khi nhìn thấy Đường Tiểu Bắc nhảy khỏi xe ngựa, viên đá trong lòng Đường Đông Đông mới rơi xuống đất.
"Tỷ!"
Đường Tiểu Bắc lao vào nhà và ôm Đường Đông Đông.
"Tiểu Bắc!"
Hai chị em ôm nhau mà khóc!
Các cuộc đoàn tụ luôn khiến mọi người vui vẻ, Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Khánh Mộ Lam đứng ở cửa và cười.
Hai chị em khóc mất năm sáu phút mới dừng lại.
Đường Tiểu Bắc đứng dậy lau nước mắt, cúi đầu nói với Quan Hạ Nhi: "Tiểu Bắc kính chào phu nhân".
Được Kim Phi mua lại, về sau sống dưới trướng Quan hạ Nhi nên cô ấy không muốn để lại ấn tượng xấu cho Quan Hạ Nhi.
"Tú bà cũng thật là, sao đến một cái dây buộc tóc cũng không cho muội mang theo chứ?"
Quan Hạ Nhi mỉm cười, tháo một chiếc kẹp tóc trên đầu ra rồi cài vào đuôi ngựa của Đường Tiểu Bắc: “Muội dùng tạm cái trâm này đã nhé".
"Đông Đông, cho này!"
Kim Phi lấy khế ước bán thân của Đường Tiểu Bắc ra và đưa cho Đường Đông Đông.
Đường Tiểu Bắc hai mắt đột nhiên sáng lên.
Mặc dù cô ấy cảm thấy Kim Phi rất tốt, nhưng không ai muốn trở thành nô lệ.
Ngay cả khi gả cho Kim Phi, cô ấy cũng muốn là bản thân mình tự nguyện chứ không phải do ép buộc.
"Cảm ơn Phi ca!"
Đường Đông Đông nhận lấy: "Tiền chuộc Tiểu Bắc cứ trừ vào tiền công của ta".
"Chuyện nhỏ", Kim Phi mỉm cười: "Lát nũa cô đi cùng Thiết Chùy một chuyến, thoát tịch cho cô ấy rồi tranh thủ thời gian trở về, chúng ta đi mua gia nô, ngày mai trở về".
"Được!"
Đường Đông Đông không muốn đợi lâu, lập tức gọi điện cho Thiết Chùy, ba người cùng nhau đi đến phủ nha.