*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngài muốn ở viện tử thì tới tửu lầu Triệu gia của ta là đúng rồi đấy, ở đây bọn ta có viện tử tốt nhất quận thành!”, tiểu nhị nhiệt tình nói.
“Được rồi, dẫn đường đi”.
Thiết Chùy tiện tay ném cho tiểu nhị một chuỗi tiền đồng: “Chọn cho các ông đây viện tử tốt vào, nếu như có chuột bọ, cẩn thận ông đây đánh què chân ngươi!”
“Ngài cứ yên tâm, đảo bảo sẽ khiến ngài hài lòng, lần sau lại tới tiếp”.
Advertisement
Tiểu nhị cất tiền đồng đi, cười tươi hơn, cúi đầu khom người dẫn bọn họ đi vào bên trong.
“Viện tử này là viện tử lớn nhất trong tửu lâu của bọn ta, tổng cộng có mười phòng, còn có phòng bếp và phòng tắm riêng. Phía sau còn có chuồng ngựa, vô cùng thích hợp cho các ngài ở”.
Advertisement
Tiểu nhị mở cửa ra: “Ngài xem có hài lòng không?”
Thiết Chùy không đáp mà nhìn về phía Kim Phi.
Kim Phi nhìn một lượt, viện tử cũng không nhỏ, không gian cũng khá yên tĩnh nên y khẽ gật đầu.
“Vậy được, ở đây đi, sắp xếp vài người tới cho ngựa ăn, sau đó đun một ít nước nóng, bọn ta đều cần phải tắm rửa”.
Thiết Chùy lấy ra 12 thỏi bạc, ném cho tiểu nhị.
“Được ạ, khách quan xin đợi chút, người sẽ tới ngay!”
Tiểu nhị đáp một tiếng rồi cầm bạc rời đi.
Rất nhanh sau đó sáu bảy tạp dịch bước vào, người cho ngựa ăn, người đun nước nóng.
Hôm qua dầm mưa, người nhớp nháp vô cùng khó chịu, sau khi lần lượt tắm rửa xong thì trời đã tối.
Trong viện tử có phòng bếp riêng, Nhuận Nương định nấu ăn nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.
“Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, phải nếm thử tay nghề của đầu bếp người ta chứ?”
Kiếm tiền là để tiêu, vì vậy Kim Phi bảo Thiết Chùy gọi tiểu nhị tới, đặt bữa tiệc thịnh soạn nhất của tửu lâu Triệu gia, còn phá lệ gọi thêm vài vò rượu.
Các cựu binh ngày thường làm sao được hưởng sự đãi ngộ này, ai nấy đều kích động bưng bát lên kính rượu Kim Phi.
Mặc dù nồng độ rượu của Đại Khang thấp, nhưng uống nhiều thì vẫn bị say, sau đó Kim Phi không biết mình về phòng thế nào, vừa tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi.
“Tướng công, cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi, Mộ Lam và Đông Đông đều qua đây hai lần rồi đấy”.
Quan Hạ Nhi bưng một bát nước ấm tới: “Súc miệng trước đi, Nhuận Nương đã nấu canh giải rượu cho chàng rồi, đợi chút ta bưng tới cho chàng”.
Kim Phi nhận lấy nước ấm, hỏi: “Khánh Mộ Lam và Đông Đông tới tìm ta làm gì?”
“Còn không phải vì tối qua chàng uống say, cứ đòi mọi người phải hát với làm thơ”.