“Tiên sinh, không phải ta cố ý nịnh bợ ngài, rượu này quả thực là rượu ngon nhất mà ta từng được uống!”
Thiết Chùy khen một cách chân thành.
“Được rồi”.
Kim Phi cầm vò rượu lên rót cho Thiết Chùy một bát: “Uống xong bát này thì quay về nghỉ ngơi đi, mang nồi thịt hầm này về cho vợ con thưởng thức”.
Advertisement
Không phải y tiếc rượu mà là do y hiểu rất rõ nồng độ cồn của vò rượu này.
Thiết Chùy uống quá nhanh, lúc này rượu còn trong bụng nên vẫn còn có thể tỉnh táo, đến khi rượu vào trong hệ tuần hoàn của cơ thể thì không chắc Thiết Chùy có thể đứng dậy được nữa hay không.
“Đa tạ tiên sinh”.
Advertisement
Mặc dù Thiết Chùy còn có chút tiếc nuối nhưng Kim Phi đã nói vậy, hắn cũng không dám phản kháng.
Đứng dậy, định vươn tay cầm lấy nồi thịt đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, nhanh chóng rụt tay lại bám vào bàn nhưng cuối cùng vẫn không trụ vững, ngã phịch xuống đất.
“Trời đất, rượu này sao lại mạnh đến vậy?”
Thiết Chùy lắc đầu, dựa vào ghế rồi đừng lên.
“Nhân lúc còn đi được, mau quay về đi, còn chậm trễ thêm một lúc nữa ta e là ngươi đến đi cũng đi không nổi đâu”.
Kim Phi cười, sau đó hét ra bên ngoài: “Lão Lâm, ngươi tiễn Thiết Chùy về”.
“Vâng ạ!”
Cận vệ túc trực ban đêm đi vào, ôm lấy nồi thịt từ tay Kim Phi, tay còn lại dìu Thiết Chùy.
“Không cần ngươi đỡ, ta tự đi được”.
Thiết Chùy đẩy lão Lâm ra: “Có vài bát rượu, nhớ lại năm đó ta và lão tiêu đầu cùng nhau tung hoành giang hồ, một lần uống hai vò còn không sao…”
“Xong rồi, bắt đầu nhớ lại chuyện ngày xưa rồi, xem ra tên này say thật rồi”.
Kim Phi cười khổ, lại hét ra bên ngoài: “Lão tam, ngươi vào cùng lão Lâm đi, dìu đội trưởng của các ngươi về”.
“Tiên sinh, ta đã nói là không cần tiễn rồi mà…”
Thiết Chùy xua tay.
Vì để chứng minh bản thân không sao liền tự mình đi ra ngoài.
Kết quả Kim Phi còn chưa kịp vươn tay ra đỡ, chân trái đã mắc vào chân phải, ngã phịch một cái xuống đất.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa, mau cút đi”.
Kim Phi đá một cái vào mông Thiết Chùy: “Đừng có nhiều lời nữa, không sau này đừng hòng uống rượu!”
Lần này Thiết Chùy chùn thật rồi, ngoai ngoãn để các cựu binh đỡ về.
Kim Phi nhìn bóng lưng bọn họ, trong mắt hiện lên sự suy tư.
Đại Khang thiếu lương thực trầm trọng, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người chết đói, vì vậy Kim Phi chưa bao giờ nghĩ đến việc nấu rượu để kiếm tiền.
Từ nhỏ Kim Phi đã biết nếu không thể làm Bồ tát cứu khổ cứu nạn chúng sinh thì cũng không phải hành vi bại hoại đạo đức gì, cho dù là đối diện với kỵ binh Đảng Hạng hay là thổ phỉ, lúc nên ra tay thì sẽ không hề do dự hạ lệnh tấn công.