Trương Lương rút ra một xấp ngân phiếu từ trong lòng rồi đưa cho Kim Phi.
Kim Phi nhận lấy ngân phiếu liếc nhìn qua, giá trị thấp nhất cũng là một trăm lượng, trong đó còn có ba tờ có giá trị lên tới cả nghìn lượng.
“Như này thì sắp đuổi kịp tích góp của thổ phỉ trên núi Thiết Quán rồi, ông cả đó còn khóc lóc với ta nói không có tiền!”
Trước khi cử Trương Lương tới sông Cửu Lí, đương nhiên đã hỏi ông cả của thổ phỉ rạch Cửu Lý cất tiền ở đâu.
Advertisement
Khi đó ông cả luôn miệng nói tiền tiêu hết rồi, bị ông hai mang đi chế tạo giáp trụ cả rồi.
Dù sau đó có kinh sợ tới mấy thì cũng chỉ nói y như vậy.
Quả thực có một số thổ phỉ mặc giáp trụ, cộng thêm vào cũng đáng không ít tiền, vậy nên Kim Phi mới tin, không có mong đợi gì vào lần tịch thu tài sản này.
Advertisement
Không ngờ Trương Lương lại mang về một bất ngờ lớn tới vậy.
“Cái này không phải tìm thấy được ở chỗ ông cả mà tìm ra được ở trong nhà của ông hai”.
Trương Lương cười nói: “Chúng ta khá may mắn đấy, trong số sáu tên thổ phỉ ở lại canh giữ, có năm tên là thân tín của ông hai, để bảo toàn tính mạng, bọn chúng nói cho ta biết ông hai từng cướp một hiệu muối lớn, doạ dẫm được mấy nghìn lượng bạc thế nhưng lại không nói với ông cả, âm thầm giữ số tiền này lại.
Bọn ta dẫn người đào xới một lượt sân vườn của ông hai lên, cuối cùng ngay cả tường cũng dỡ xuống mới tìm được số tiền này”.
“Mọi người vất vả rồi!”
Kim Phi nhìn đám đàn ông phía sau lưng Trương Lương, không ít người trên đầu trên người đều là bụi đất, rõ ràng bị bẩn lúc dỡ nhà.
Y rút ra mấy trăm lượng trong số ngân phiếu, giao cho Trương Lương: “Cầm lấy số tiền này chia cho mọi người, coi như trả phí cho sự vất vả của mọi người”.
“Phi ca, đều là người một thôn cả, nói vất vả thì xa cách quá!”
“Lớn như này rồi mà vẫn bị thổ phỉ doạ dẫm, đây mới là lần đầu cướp được của thổ phỉ, rõ ràng quá là hả giận, có vất vả hơn nữa cũng xứng đáng!”
“Lần sau còn có việc này, huynh Lương nhớ gọi ta đấy nhé!”
“Phi ca, cất tiền đi, Lương ca đã chia cho bọn ta không ít tiền rồi, còn muốn nữa là không biết đủ rồi!”
“Đúng thế, nếu không thì lần tới bọn ta đều không đi nữa đâu”.
Đám đàn ông đều bật cười sảng khoái.
“Tiểu Phi, dựa theo quy tắc cũ, ta chỉ giữ lại ngân phiếu của ông hai, những thứ khác đều để cho mọi người chia nhau rồi”.
Trương Lương ghé vào bên tai Kim Phi, nói: “Mặc dù không nhiều như núi Thiết Quán, mỗi người cũng có thể chia mấy lượng bạc, mọi người đều rất hài lòng”.
“Vậy thì tốt”.
Kim Phi gật đầu.
Lần này đối kháng với thổ phỉ, mặc dù có đám đàn ông giúp đỡ, thế nhưng chủ lực vẫn là cựu binh Thiết Chuỳ và Lưu Thủ.
Đối với đám đàn ông mà nói, thu hoạch một đêm nay còn nhiều hơn so với một năm thông thường cả nhà cày cuốc, bọn họ quả thực vô cùng hài lòng.
Thế nhưng Kim Phi vẫn không cất ngân phiếu đi, ngược lại còn lấy ra thêm mấy tờ rồi nhét cả vào trong tay Trương Lương.
“Lần này thổ phỉ tấn công vào thôn phải nhờ tới bà con giúp đỡ, số tiền này cứ cầm lấy mua vải vóc gì đó, lại tới núi Thiết Quán kéo mấy xe lương thực trở về, mọi người tặng một chút qua đó, cũng đừng có quên mấy người già neo đơn”.