Nếu không nhờ Kim Phi phái Trịnh Phương đến trước, cô ấy không dám tưởng tượng sẽ xảy ra hậu quả gì.
“Tiên sinh, sao ngài biết chúng tôi sẽ bị mai phục?”
Khánh Mộ Lam hỏi: “Ngài nhận được tin tức trước đó rồi sao?”
“Không phải”, Kim Phi lắc đầu: “Nhưng ta biết rõ đám thổ phỉ của dốc Dã Cẩu biết chúng ta đã diệt trừ mấy trăm tên thổ phỉ núi Thiết Quán, chúng còn dám lớn lối nói rằng chắc chắn sẽ thu được số lương thực lớn, tuyệt đối sẽ không đơn giản là hơn ba mươi người như bề ngoài.
Advertisement
Vậy thì tự tin của chúng ở đâu mà có, một là có nhiều người hơn, hai là vũ khí lợi hại, sắc bén hơn.
Xét về vũ khí, ta chắc chắn người có thể vượt qua chúng ta không nhiều nên điều quan trọng nhất chúng ta cần đề phòng là họ đã tìm được nhiều người hơn.
Nếu như thế, chúng sắp xếp mấy người đó thế nào, mới tạo ra đòn tấn công chí mạng nhất với chúng ta?”
Advertisement
“Mai phục trước, tiêu diệt sức mạnh của chúng ta hoặc dùng kế điệu hổ ly sơn, nhân lúc chúng ta rời khỏi đánh lén vào làng Tây Hà”.
Khánh Mộ Lam lập tức đáp: “Thế nên tiên sinh bảo Trịnh Phương mai phục trước, sau đó tổ chức đội bảo vệ trong làng, đợi chúng đến đúng chứ?”
“Phải”.
Kim Phi gật đầu.
“Ta ngốc quá, chuyện đơn giản như thế mà cũng không nghĩ ra được là sao?”
Khánh Mộ Lam buồn bực đánh vào đầu mình, tự trách nói: “Nếu ta có thể nghĩ ra sớm hơn thì sẽ không bị trúng kế, mấy người A Quyên sẽ không chết…”
“Mộ Lam, ngươi có thể nghĩ như thế, ta cũng cảm thấy yên tâm”.
Kim Phi vỗ vai Khánh Mộ Lam, an ủi: “Nhưng ngươi đừng tự trách bản thân, chiến tranh rất khốc liệt, có người ra đi cũng là điều không thể tránh khỏi”.
Đội nữ binh muốn có sức chiến đấu thì phải trải qua thử thách của máu và lửa, nếu không sẽ không bao giờ trưởng thành được.
Những lời này vừa an ủi Khánh Mộ Lam, vừa an ủi bản thân y.
Thật ra y có thể sắp xếp được tốt hơn, cố gắng giảm thiểu số lần giao tranh tay đôi của nữ binh và thổ phỉ, như thế có thể tránh được thương vong.
Nhưng vì muốn cho nữ binh nhanh chóng thích ứng với chiến trường, y không làm thế.
Lúc này Kim Phi cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng y không hối hận.
Hệt như một đứa trẻ học đi, té ngã là điều không thể tránh khỏi.
Sau này nữ binh cũng sẽ giúp đội buôn đưa hàng hóa, sẽ đối mặt với những tình huống phức tạp, chắc chắn sẽ học được cách tự mình chiến đấu.
Kim Phi phát hiện ra Khánh Mộ Lam vẫn không vui lắm, sợ cô ấy bị đả kích bèn cười hỏi: “Bây giờ đánh xong rồi, có suy nghĩ gì không?”
“Ừ, qua trận chiến tối nay, ta nhận ra sự cách biệt giữa nữ binh và nam binh”.
Khánh Mộ Lam nói: “Các nam binh phối hợp với nhau rất tốt, một khi có người bị thương, đồng đội bên cạnh lập tức che chở, bảo vệ để đồng đội bị thương tránh phía sau để xử lý vết thương.
Còn nam binh bị thương sau khi trốn về phía sau vẫn có thể cử động, dùng cung nỏ bắn thổ phỉ, phối hợp rất tốt.