Vụt vụt vụt!
Từng mũi tên bay ra từ bụi rậm, trên cây, trong bãi cỏ, giết chết từng tên thổ phỉ một.
Tuy nhiên đám thổ phỉ đứng quá gần chiếc lưới, đám người Trịnh Phương trốn trong bóng tối chỉ kịp bắn được. một lượt, đám thổ phỉ đã sắp lao vào chỗ các nữ binh lính rồi.
Cung nỏ mặc dù đã được cải tạo, tốc độ lên dây khá nhanh, nhưng vẫn cần thời gian vài giây, đã không kịp. nữa rồi.
Trịnh Phương chỉ đành hạ lệnh dừng bắn lại, lấy đao chiến ra, lao về phía đám đông.
Mặc dù hầu hết tất cả các binh lính nữ đều đã thoát ra được khỏi lưới, nhưng bọn họ đều là những binh lính nữ mới được triệu tập, trước đây đều là những cô nương ở nhà nấu cơm giặt đồ, đã gặp khung cảnh này bao giờ?
Lúc luyện tập thì còn đỡ, nhưng khi phải đối diện với đám thổ phỉ mặt mày hung hãn, tay cầm đao chiến lao tới, ai nấy cũng đều bị dọa cho sợ hãi, ngây người ra đó, đến cung nỏ sử sụng như thế nào cũng quên hết sạch.
Cũng may mấy nữ thị vệ mà Khánh Mộ Lam dẫn tới đã từng nhìn thấy máu, rất nhanh đã phản ứng lại, lần lượt nhắm bắn về phía bọn thổ phi.tức có mấy chục tên thổ phỉ bị bắn ch:
Nhưng đám thổ phỉ đang tức đến đỏ cả mắt, mấy. chục tên bị giết, những tên còn lại lại hăng máu hơn lao lên.
Các binh lính nữ và cựu binh đều không kịp trở tay, hơn một nửa còn đang mải lên dây cung.
Đúng lúc này, A Mai đột nhiên xông ra, trường đao. trong tay hóa thành một màn múa đao, bốn tên thổ phỉ ở phía trước lập tức bị giết chết!
“Cất cung nỏ đi, rút đao rai”
A Mai lại vung đao lên giết chết thêm hai tên thổ phỉ, quay đầu lại hét: “Còn những người mới tới, đừng ngây ra đấy nữa, không muốn chết thì giết cho taI”
Khánh Mộ Lam là người đầu tiên phản ứng lại, rút trường đao ra, chém một nhát đứt cổ tên thổ phỉ ở đối diện.
Nhưng tên thổ phỉ cũng chém một đao vào eo của cô ấy.
Cũng may Khánh Mộ Lam mặc áo giáp, ngăn được đao này chém vào người, nhưng cô ấy giống như bị đập một gậy vậy, vẫn bị tên cướp làm cho ngã xuống đất trước khi hắn chết.
“Tiểu đội ba, bảo vệ tiểu thư!”
Mai Lan Trúc Cúc là những nữ ệ đi theo Khánh Mộ Lam từ rất lâu rồi, cũng chính là tâm phúc trung thành nhất của cô ấy.
A Cúc nhìn thấy Khánh Mộ Lam ngã xuống, lập tức dắt thuộc hạ chạy tới đỡ Khánh Mộ Lam dậy.
Có lẽ là do ảnh hưởng bởi Khánh Mộ Lam, A Mai và A Trúc, Tiểu Ngọc đột nhiên hét lên một tiếng, giương cung nỏ trong tay lên, nhắm bắn về phía đám thổ phi.
Cô ấy không hề nhắm chuẩn, nhưng thổ phỉ ở phía trước quá nhiều, vẫn bắn chết được một tên.
“Giết!"
Sau đó vứt cung nỏ xuống, đi theo phía sau A Mai, giết chết đám thổ phi.
Mà lúc này Trịnh Phương cũng dắt các cựu binh kịp tới, hai bên liên triển khai chiến đấu tay đôi.
Đánh nhau tay đôi là một trong những phương thức chiến đấu tàn bạo nhất, lúc này, dù là cựu binh hay thổ phỉ, tân binh lần đầu nhìn thấy máu đều biến thành dã thú, điên cuồng vật lộn, cắn xé lẫn nhau.
Những cựu binh có thể sống sót và xuất ngũ từ Thiết Lâm Quân, ai nấy cũng từng trải qua hàng trăm trận chiến, cho dù là tố chất chiến đấu hay là kỹ năng chiến đấu, bọn thổ phỉ đều không thể nào đọ được.
Trên chiến trường quan trọng nhất chính là khí thế, bừng lên khí thế, nói không chừng mười mấy người cũng có thể giết được hai mấy người.
Nếu như không có khí thế, một trăm người cũng có thể bị mấy chục người đánh hạ.
Quân Đảng Hạng từng lập kỷ lục 500 người đánh bại 6000 quân Đại Khang, hơn nữa không chỉ một lần.
Trận chiến vẫn tiếp tục, số thổ phỉ chết càng lúc càng nhiều, đám còn lại cũng bắt đầu sợ hãi, cũng có người đầu hàng.
Chuyện đầu hàng này có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai.
Chỉ trong chốc lát, hơn 40 tên thổ phỉ còn sống đều đã ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
“Lão Trịnh, sao các huynh lại tới đây, tới lúc nào vậy?”
Mãi đến lúc này, Khánh Mộ Lam mới có thời gian nói chuyện với Trịnh Phương.
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này”.
Trịnh Phương hít sâu một hơi, bắt đầu hạ lệnh: “Hầu Tử, tính thiệt hại trận chiến. Đội thứ nhất, thứ hai đề cao. cảnh giác. Đội thứ ba, đội thứ tư canh giữ tù nhân, đội thứ năm cứu người bị thương”.
“RõI"
Các cựu binh lập tức hành động theo trình tự.
Bây giờ Khánh Mộ Lam mới nhận ra khoảng cách giữa mình và Trịnh Phương, cũng nhanh chóng sắp xếp các nữ binh lính thu dọn trận chiến.
Đang bận rộn làm việc, cựu binh phụ trách canh giữ chạy tới báo cáo rằng phía dưới chân núi lại xuất hiện một đội khác.
“Sao vẫn còn?”
Sắc mặt Trịnh Phương lập tức thay đổi, hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”
“Trời tối quá, không nhìn rõ, nhưng từ số lượng ngọn đuốc thì số người không hề ít”, cựu binh trả lời.
“Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!”
Trịnh Phương hạ lệnh, tất cả các cựu binh đều vực. lại tỉnh thần, rút trường đao ra chuẩn bị chiến đấu.
Các binh lính nữ cũng lần lượt lấy cung nỏ ra. “Đại đội trưởng, là Kim tiên sinh tới”. Một cựu binh chạy tới nói.
“Mọi người tiếp tục thu dọn chiến trường, ta đi đón tiên sinh”.
Trịnh Phương dặn dò một câu rồi đi ra ngoài.
“Ta cũng đi”.
Khánh Mộ Lam dắt theo A Mai cũng nhanh chóng đi theo.
Ra đến nơi thì Kim Phi cũng tới.
Ngoài ra còn có đội hộ vệ và một nhóm người lạ mặt đi cùng.
Thiết Chùy còn dắt theo một người đàn ông bị trói cả hai tay.
“Tiên sinh, sao ngài lại tới đây?” Trịnh Phương ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
“Bọn họ là lang trung từ mỗi thị trấn trong làng mà †a tìm tới”.
Kim Phi nói với nhóm người lạ mặt: “Các vị tiên sinh, cảm phiền các vị rồi, mau đi cứu người đi”.
“Nên làm mài”.
Các lang trung lập tức tiến vào bên trong chiến trường, nhanh chóng cứu người bị thương.
“Đã có thống kê thiệt hại trận chiến chưa?” Kim Phi hỏi.
“Vừa thống kê xong, ba binh lính nữ mất mạng, bốn người bị thương nặng, những người còn lại đa số bị thương nhẹ”.
Trịnh Phương nói: “Sáu binh lính nam bị thương nặng, số còn lại đa số bị thương nhẹ”.
Các binh lính nam vì bảo vệ các binh lính nữ, xông lên phía trước, chịu phần lớn áp lực từ đám thổ phi.
Nếu như không phải trong lúc huấn luyện Kim Phi luôn nhấn mạnh phải phối hợp nhịp nhàng, tuyệt đối không có chuyện chỉ có sáu người bị thương đơn giản như vậy.
Ba binh lính nữ thiệt mạng đầu là do bị dọa cho sợ hãi, đám thổ phỉ lao tới trước mặt rồi vẫn không biết chống trả.
Kiểu người này ra chiến trường, lân này may mắn không chết thì lần sau cũng khó mà thoát được.
“Chết ba người...” Kim Phi khẽ gật đầu.
Chết trên chiến trường là chuyện rất bình thường,
“Tiên sinh, xin lỗi, lần này là do ta khá khinh địch, nên mới bị trúng kế của bọn chúng!”
Khánh Mộ Lam cúi đầu, trong lòng tràn đầy hối hận.
“Cô quả thực có sai, sau khi quay về viết một bức. văn thư, ngẫm lại xem sai ở đâu, viết xong rồi đưa cho ta"
Kim Phi lạnh lùng nói.
“Tiên sinh, ta cũng sai, không phát hiện ra kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối, mong tiên sinh trách phạt”.
Hầu Tử trực tiếp quỳ xuống đất,
“Khi quay về ngươi cũng viết một bức văn thư cho ta, suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc sai ở đâu!”
“Tiên sinh... ta không biết chữ!” Hầu Tử gãi đầu nói. “Vậy tìm một người biết chữ, ngươi nói hắn viết!”
Kim Phi nói: “Còn lão Trịnh, ngươi cũng viết một bức!”
“RõI”
Lão Trịnh gật đầu đồng ý.
Viết lại tổng kết sau trận chiến có thể giúp các tướng lĩnh và binh lính nhanh chóng trưởng thành hơn thông qua việc tổng kết và suy ngẫm.
Kim Phi quyết định vận dụng cách này cho Khánh Mộ Lam và các cựu binh.
“Tiên sinh, lần này bọn thổ phỉ chuẩn bị rất kỹ càng, trước tiên là đào một cái hố lớn, sau đó từng bước từng bước dụ chúng ta vào tròng, kế hoạch này thực quá tỉ mỉ,.
“Thổ phỉ không thể thông minh như vậy được, nhất định có người ở phía sau chỉ điểm, bắt buộc phải tìm cho ra người này”.
“Không cần tìm nữa, chính là hắn”.
Kim Phi chỉ tay vào người đang bị Thiết Chùy bắt.