Quan viên và quý tộc là hai giai cấp khác nhau.
Quý tộc dùng để chỉ những người có công trong quân sự được hoàng đế phong làm quý tộc, điển hình nhất là những vị tướng lĩnh, cố vấn đã theo hoàng đế Đại Khang lập quốc đánh giặc giữ nước.
Nói trắng ra, những người này theo hoàng đế chinh phạt thiên hạ, sau đó cùng nhau ngồi trên thiên hạ.
Đứng đầu quý tộc là hoàng đế, nhưng họ mới là chủ nhân của Đại Khang.
Các quan viên chỉ là những người được chủ nhân mời đến để quản lý thiên hạ thôi.
Cũng giống như một công ty, quý tộc là cổ đông, hoàng đế là cổ đông lớn nhất, bọn họ có thể không trực tiếp tham gia, các quan viên đều là quản lý chuyên nghiệp được cổ đông mời đến quản lý công ty.
Cổ đông có lẽ chỉ được chia hoa hồng và không trực tiếp quản lý công ty, nhưng họ phải chịu trách nhiệm khi có vấn đề tham những trong công ty.
Khi Kim Phi chỉ là một thường dân, huyện lệnh, với tư cách là quan phụ mẫu, có thể làm bất cứ điều gì ông ta muốn.
Cũng giống như trưởng nhóm trong công ty xử lý một thành viên trong nhóm của mình, có thể tìm đại một lý do để khai trừ người đó.
Nhưng nếu thành viên trong nhóm là cổ đông, dù là nhỏ nhất, tình hình sẽ khác.
Quan lại che chở lẫn nhau, quý tộc cũng sẽ bao bọc lẫn nhau.
Chỉ cần có bằng chứng, Kim Phi có thể hạ bệ các quan viên.
Trừ khi quan viên này thực sự không có tì vết.
Tuy nhiên, với tập tục quan trường của Đại Khang, có bao nhiêu quan viên trong sạch?
Đương nhiên, với tước vị của Kim Phi, có thể quét sạch quan viên cấp cơ sở, nhưng không thể lật đổ quan lại cao cấp trong triều, dù sao những quan lại cấp cao kia cơ bản đều là quý tộc tạo nên.
Tuy nhiên, đám quan lại cấp cao thường tập trung ở nơi phồn hoa, ở vùng núi đồi Xuyên Thục này rất ít, toàn bộ quận Kim Xuyên chỉ có Kim Phi và Khánh Hoài.
Chính vì có ít, các quý tộc ở cấp cơ sở sẽ đoàn kết hơn.
Nam tước là đủ cho Kim Phi.
'Trên thực tế, tất cả những gì y muốn là một tước vị giúp y không bị bắt nạt thôi.
Nếu Chu sư gia không nhăm tới y hết lần này đến lần khác, thì Kim Phi đã không rảnh đi đối phó với Chu sư gia.
Bỏ cái công sức đó ra để kiếm tiền thì tốt hơn. "Tiên sinh, ngài nhìn qua bên đó kìa, hình như mấy anh em của đội hộ tống đã về, nhưng sao họ lại kéo theo người thế kia?"
Thiết Chùy đứng cạnh Kim Phi chỉ vào con đường núi phía xa rồi nói.
Bây giờ Trương Lương đã là tổng chỉ huy của tất cả các cựu binh, có rất nhiều việc bận rộn, không thể ở bên cạnh Kim Phi mọi lúc, vì vậy hắn đã lập ra một tiểu đội từ các cựu binh để chịu trách nhiệm về sự an toàn của Kim Phi, là người bảo vệ cá nhân của Kim Phi.
Thủ lĩnh của biệt đội này là Thiết Chùy.
Kim Phi nhìn theo hướng ngón tay của Thiết Chùy, quả nhiên, nhìn thấy một đội đẩy xe đẩy đang đi dọc theo con đường núi.
Có vẻ như có một người đang nằm trên xe.
"Hẳn là Hổ Tử đã về rồi, đi xuống xem một chút đi".
Kim Phi xoay người và bước xuống đồi.
Tại Đả Cốc Trường dưới sườn đồi, những tên thổ phỉ còn sống đã bị bắt đi từ lâu, sau khi xác đám thổ phỉ được xác định, cũng đã được kéo đi chôn.
Chỉ một Đả Cốc Trường nhỏ bé vậy mà có biết bao người chết, giờ nó đã trở thành tử địa mà không ai dám đến gần.
Nhưng Đại Khang nhiều năm sóng gió, hàng năm có vô số người chết đói, bị thú rừng cắn chết, làm gì có ai chưa nhìn thấy người chết?
Làng Tây Hà có núi bao bọc, muốn có được mấy mảnh đất bằng phẳng cũng không dễ dàng, Đả Cốc Trường cũng không nhỏ, không thể bỏ hoang, lúc này trưởng làng đang chỉ đạo nam nhân xới đất.
Mấy người đàn ông không hề sợ hãi, thấy Kim Phi đi xuống, tất cả đều mỉm cười chào hỏi.
"Mọi người vất vả rồi".
Kim Phi mỉm cười chào trưởng làng.
Mấy trăm tên thổ phỉ chết, máu chảy ra rất nhiều, dân làng phải đào một lớp đất sâu hơn nửa mét để che đi mùi máu tanh.
"Haha, nghĩ tới sau này không phải giao nộp lương thực hàng năm nữa, có năng lượng làm việc hẳn!"
Một người đàn ông nói lớn.
"Đúng vậy, chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều lương thực mỗi năm, chúng ta sẽ không còn phải chịu đói nữa".
"Tất cả là nhờ Phi cal"
Những người đàn ông khác cũng phụ họa theo.
Kim Phi mỉm cười và đi đến giao lộ với Thiết Chùy.
Đội hộ vệ cũng vừa đến nơi.
Nằm giữa chiếc xe đẩy quả thật là Hổ Tử.
"Phi ca, Thiết Chùy huynh, sao hai người lại ở đây?"
Lưu Thiết, trưởng nhóm hỏi.
Thường thì Kim Phi hoặc ở trong xưởng dệt hoặc trong xưởng luyện gang, hiếm khi đến cổng làng.
"Tiên sinh nói giờ chắc các ngươi cũng về rồi, dẫn chúng ta đến xem Hổ Tử thế nào".
Thiết Chùy vội vàng nói.
"Hổ Tử, ngươi cũng có trọng lượng lắm, Phi ca vì ngươi mà tự mình đến cổng làng đón đấy".
Những người đàn ông trong đội hộ tống cười trêu ghẹo.
Cũng có chút ấm áp trong lòng.
Hổ Tử bị thương, Kim Phi không chỉ trả tiền đi khám bệnh mà còn đưa cho vợ hắn một số tiền lớn, để Hổ Tử yên tâm hồi phục.
Khi trở về, còn đích thân đưa mọi người đến tận cổng làng để đón.
Có thể tìm đâu ra một ông chủ tốt như vậy chứ?
Những người khác còn nghĩ như vậy, là người trong cuộc, Hổ Tử càng là kích động, nước mắt lưng tròng, chống đỡ muốn ngồi dậy.
Kim Phi không khỏi tức cười nhìn Thiết Chùy.
Thằng này trông ngớ ngẩn nhưng không ngờ lại rất biết nói chuyện.
Chẳng trách Trương Lương lại sắp xếp tên này làm thân vệ cho y.
Biết rõ là Thiết Chùy giúp mình mua lòng người, Kim Phi đương nhiên sẽ không phá vỡ bầu không khí, y bước tới xe cười, đè Hổ Tử xuống: "Thế nào rồi?"
"Phi ca, ta không sao".
Hổ Tử nói: "Ta đã nói với Thiết Tử huynh rồi, lấy cho †a một đôi nạng, ta nhảy về là được rồi, huynh ấy còn nhất quyết bắt ta ngồi xe, người nào không biết còn tưởng ta chết rồi kìa".
"Hổ Tử, giờ ta lấy cho ngươi ngay một đôi nạng, xem ngươi có nhảy về được không"
Lưu Thiết tức giận nói: "Sướng còn sỹ". "Thiết Tử huynh, huynh nhìn đã kéo xe đến tận cổng làng rồi. Nếu ta nhảy về thì có phải phí sức anh em không?"
Hổ Tử gãi đầu nói.