“Mọi người yên lặng, nghe ta nói”. Kim Phi giơ tay lên, nhà ăn lại rơi vào im ắng.
Hơn nữa lần này không một ai lén lút thì thâm nói chuyện nữa, ai nấy cũng đều nhìn về phía Kim Phi.
“Xưởng đình công không phải là vì thái độ làm việc của mọi người mà là vì thổ phỉ”.
Kim Phi nói: “Hôm qua Thiết Tử lên huyện phủ đưa hàng thì gặp phải thổ phỉ ở Đồng Sơn, bọn thổ phỉ đã cướp hết xe đẩy của họ, sợi đay còn lại trong kho chỉ đủ cho hai ba ngày nên ta chỉ đành đình công trước, đợi sau khi ta bàn bạc xong với thổ phỉ, chúng ta lại làm việc. bình thường”.
Đường Đông Đông nghe Kim Phi nói thể cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc chiều Kim Phi nói không đàm phán được với thổ phỉ, bây giờ sao lại đột nhiên lại nói thế?
Nhưng Đường Đông Đông biết bây giờ không phải lúc để hỏi bèn đè nén sự tò mò xuống, đợi cuộc họp kết thúc mới tìm Kim Phi hỏi thử.
“Kim Phi, khoảng bao lâu thì có thể bàn xong?”, thím Ba nói: “Cả nhà bọn ta đều chỉ sống dựa vào nhà xưởng”.
“Mọi người cũng không phải không biết thổ phỉ là dạng người gì? Ta không cách nào đảm bảo chuyện
này”.
Kim Phi lắc đầu nói: “Hơn nữa lần này thái độ của thổ phỉ rất cứng rắn, không chỉ cướp đồ của chúng ta mà còn đánh mấy người Thiết Tử một trận, chân Hổ Tử bị đánh gãy, xương lộ cả ra ngoài, ta không chắc có thể đàm phán được hay không.
Mọi người trước tiên cứ về đợi tin tức, nếu làm việc lại, ta sẽ thông báo với mọi người”.
“Thổ phỉ thật đáng chết”.
Một dân làng mắng: “Kim Phi, ta nghe nói thổ phỉ ở Đồng Sơn không nhiều, chẳng phải Lương Tử vẫn dẫn theo mấy mươi tên đàn ông to con huấn luyện ở sau núi đó sao? Chúng ta xử lý đám thổ phỉ này chẳng phải được rồi sao?”
“Đúng thế, ta nghe nói tiền công của mấy người Lượng Tử khá cao, Kim Phi nuôi họ chẳng phải để đánh thổ phỉ à? Bây giờ gặp chuyện, sao họ lại không đi?”
“Còn có thể vì điều gì nữa, sợ đó mà”.
“Nhát cáy!”
“Lương Tử đâu, giải thích cho bọn ta xem nào”.
Rất nhiều dân làng cũng trút giận lên Trương Lương và cựu binh duy trì trật tự bên cạnh.
“Yên lặng!”
Kim Phi cầm chiêng đồng bên cạnh lên gõ mạnh vài cái: “Mọi người đừng mắng Lương huynh, không phải họ không muốn đi mà là ta không cho họ đi”.
Kim Phi quả thật không nói dối, sau khi Trương Lương nghe nói Lưu Thiết bị cướp, hắn lập tức dẫn theo. cựu binh đi tìm Kim Phi, nhưng bị Kim Phi từ chối.
“Kim Phi, tại sao không cho bọn Lương Tử đi đánh thổ phỉ?”
Mọi người đều buồn bực nhìn Kim Phi. “Vì thổ phỉ ở Đồng Sơn đến từ núi Thiết Quán”. Kim Phi từ tốn nói rõ từng chữ.
Các công nhân vừa rồi còn vô cùng tức giận lập tức nghẹn họng.
Không ít người đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Thổ phỉ núi Thiết Quán đã chiếm cứ huyện phủ Kim Xuyên rất nhiều năm, đã để lại nỗi ám ảnh trong lòng người dân.
Với họ, thổ phỉ núi Thiết Quán còn đáng sợ hơn cả quan phủ.
Vì thổ phỉ không bao giờ nói lý lẽ.
Năm nào cũng đều đến thu lương thực, ai mà chẳng cẩn thận từng chút, không dám thở mạnh.
Nếu chỉ là thổ phỉ bình thường, giết rồi thì thôi nhưng nếu giết người của núi Thiết Quán, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Dù không bị tàn sát cả làng thì e là cũng sẽ có rất nhiều người chết mới làm thổ phỉ núi Thiết Quan bớt giận.
Ai mà biết trong có những người phải chết đó có mình hay không?
“Ta đã chuẩn bị xong tiền công, lát nữa mọi người đi nhận, sau đó về nhà đợi thông báo”.
Kim Phi xua tay rồi đi ra khỏi nhà ăn.
Lần này các công nhân không nói thêm gì nữa.
Vì họ cũng biết rõ làng Tây Hà trông có vẻ hưng thịnh, phát đạt nhưng nơi có thể kiếm tiền chỉ có một xưởng dệt, lò gạch và công trường.
Hàng hóa ở xưởng dệt không đưa được đến huyện phủ, xem như Kim Phi bị hao tổn tài sản, dĩ nhiên không thể tiếp tục hoạt động.
Ai nấy cũng đều ủ rũ đi tìm Đường Đông Đông nhận tiền công.
Không ít người đều nhỏ giọng mắng đám thổ phỉ núi Thiết Quán.
“Tiểu Phi, rốt cuộc ngươi và Mãn Thương đã tạo ra bao nhiêu nỏ rồi?”
: Về đến tứ hợp viện, Trương Lượng kéo Kim Phi lại.
Hắn biết Kim Phi và Mãn Thương đang gấp rút tạo ra cung nỏ ở nhà xưởng luyện sắt, nhưng hắn không vào trong được, hỏi Mãn Thương cũng không nói, mãi đến giờ hắn cũng không biết tiến độ thế nào.
Hôm nay cũng bị dân làng kích động mới quyết định hỏi Kim Phi.
Những lời chỉ trách lúc nãy của dân làng cứ như mũi kim đâm vào lòng hắn và cựu binh.
Họ thà bị thổ phỉ đánh chết cũng không muốn bị dân làng mà mình quen thuộc chế giễu.
Kim Phi quay sang nhìn Trương Lương và cựu binh, cười nói: “Bọn ta đã tạo ra sáu mươi chiếc nỏ mới, còn làm được chín cung nỏ hạng nặng mang theo được”.
“Nhiều thế?”, Trương Lương sửng sốt: “Nếu cậu đã chế tạo ra nhiều đồ tốt như thế, chúng ta còn sợ thổ phỉ gì chứ?”
“Đúng thế tiên sinh, huynh phát cho mỗi người một cây cung, dù đánh trực diện, bọn ta cũng không sợ đám thổ phỉ"..
Các cựu binh khác cũng đều mong chờ nhìn Kim Phi: “Huống hồ gì nỏ của chúng ta có thể giết chết người dù cách một trăm bước, dù đánh không lại, chúng ta cũng có thể chạy, sau đó từ từ giày vò chết chúng”.
“Các người có thể chạy, làng Tây Hà có thể chạy. sao? Làng Quan Gia có thể chạy được sao?”
Kim Phi nói: “Đến lúc đó thổ phỉ đến đây thì phải làm sao?”
“Vậy chúng ta tìm thêm vài huynh đệ nữa đến”.
Thiết Ngưu nói: “Bây giờ chúng ta có hơn ba mươi người, không lâu nữa có thể tìm được mấy chục người, đến lúc đó tập hợp một hai trăm người mang theo nỏ đánh đến núi Thiết Quan tiêu diệt chúng”.
Kim Phi vừa định lên tiếng thì nhìn thấy Khánh Mộ Lam dẫn theo A Mai xuất hiện ngoài cửa, chỉ vào phòng.sách.
“Được rồi, các ngươi đừng nói nữa, tự ta có tính toán, đợi đến lúc dĩ nhiên ta sẽ thông báo với các ngươi”.
Kim Phi xua tay với cựu binh rồi đi vào phòng sách. “Tiên sinh, tin tức ngươi cần về rồi”.
Cũng không cần người khác chào hỏi, Khánh Mộ Lam bước đến ngồi vào ghế.
“Tốc độ nhanh đấy”.
Kim Phi không để ý đến Khánh Mộ Lam mà rót cốc nước cho A Mai: “Vất vả rồi”.
Từ làng Tây Hà về đến Kim Xuyên không hề gần, Kim Phi nghĩ phải đến ngày hôm sau A Mai mới về đến nhưng không ngờ lại về nhanh như thế, khiến Kim Phi hơi lo cô ấy nghe không rõ.
“Dĩ nhiên A Mai không dám chậm trễ việc tiên sinh đã giao, cả đường đi đều đi với tốc độ nhanh nhất".
A Mai nhận lấy cốc nước bằng hai tay, ừng ực một hơi uống hết.
Đợi cô ấy ngồi xuống, Kim Phi mới hỏi: “Nói thế nào, sư gia Chu là người nhà họ Chu sao?”
“Đúng thế”.
A Mai gật đầu: “Nhưng ông ta chỉ là chỉ phụ của nhà họ Chu, ông tổ của ông ta là con vợ lẽ của gia chủ nhà họ Chu thời đó, sau khi gia chủ đó chết đi, ông tổ của ông ta dẫn theo cả nhà di chuyển từ Biện Kinh đến Tây Xuyên, sau đó đến đời cha của sư gia Chu lại lưu lạc đến huyện Kim Xuyên, ngày càng ít khi qua lại với tông tộc bên Biện Kinh, chỉ có khi tông tộc bên đó xảy ra việc trọng đại mới mời họ về.
Đến thế hệ sư gia Chu, có mười hai năm không đến Biện Kinh rồi".
“Chỉ phụ?”
Kim Phi khẽ thở phào.
“Tiên sinh, ta từng nói phải điều tra rõ ràng ba đời tổ tiên của ông ta, không gạt huynh chứ?”
Khánh Mộ Lam đắc ý cười nói. “Tin tức có chính xác không?”
Kim Phi hỏi: “Điều này vô cùng quan trọng”.