Khi ra phòng chính, liền thấy một đám nữ nhân đang đứng trong sân.
Trang bị của đám người giống hệt như vệ binh của 'Thiết Lâm Quân, không chỉ mặc áo giáp, mà còn mang kiếm trên thắt lưng.
Ngoại trừ cô gái đứng ở phía trước tò mò nhìn xung quanh, khoảng hơn chục cô gái khác được chia thành ba đội, lưng thẳng, nhìn không chớp mắt.
Nếu không phải vì bộ ngực căng phồng và khuôn mặt trắng nõn của họ, Kim Phi đã tưởng rằng Chung Ngũ mang theo vệ sĩ riêng của Khánh Hoài tới.
Cô gái dẫn đầu nhìn thấy Kim Phi đi ra, bước tới và hỏi: "Ngài là Kim Phi?"
"Tiểu sinh là Kim Phi, không biết cô nương là ai?"
Tâm trí Kim Phi nhanh chóng đảo qua trí nhớ của chủ ký sinh.
Sau một lúc liền xác định rằng chủ ký sinh cũng không biết cô gái này.
"Ta là muội muội của Khánh Hoài, tên Khánh Mộ Lam!"
Cô gái ngẩng đầu lên và nói.
"Muội muội của Khánh Hoài
Kim Phi cau mày nói: "Sao ta chưa từng nghe ngài ấy nói đến nhỉ".
Nhưng lúc này Kim Phi đã nhìn thấy thanh kiếm của cô gái.
Đó là một trong hai thanh đao đen mà y đã chế tạo cho Khánh Hoài.
Nhìn trang bị của cô gái, Kim Phi có chút tin tưởng.
"Đây là bức thư viết tay của anh trai ta, mời xem qua". Cô gái lấy trong tay áo ra một lá thư và đưa cho y.
Kim Phi cầm lấy phong thư và nhìn lướt qua con dấu, đúng là của Khánh Hoài.
Mở phong bì ra, nét chữ đúng là của Khánh Hoài.
Sau khi đọc lá thư, Kim Phi không khỏi nở một nụ cười gượng gạo.
Khánh Hoài nói Khánh Mộ Lam là em họ của hắn, cha cô ấy là Khánh Liên Thành, anh trai của Khánh Quốc. công.
Khánh Liên Thành là một thành viên của phe chủ chiến, cũng là một vị mãnh tướng. Khánh Quốc công có được vị thế ngày hôm nay và Khánh Hoài có được thành tích ngày hôm nay có liên quan rất lớn đến Khánh Liên Thành.
Điều đáng tiếc là Khánh Liên Thành đã bị thương nặng vào năm năm trước trong trận chiến với ky binh của người Đảng Hạng và phải rời khỏi chiến trường.
Đường Tây Xuyên không phải là một con đường mà là một đơn vị hành chính tương đương cấp tỉnh ở đời sau, và huyện Kim Xuyên thuộc quyền quản lý của Đường Tây Xuyên.
Một phần lớn lý do khiến thái ấp của Khánh Hoài ở Kim Xuyên là do bác của hắn là quan chức cao nhất của Đường Tây Xuyên.
Chỉ là Khánh Liên Thành bị thương nặng trên chiến trường và đã chết vì bệnh trong vòng hai năm sau khi trở về.
Sau khi Khánh Liên Thành chết, Khánh Quốc công qua nhiều cầu, đã cử con trai cả của Khánh Liên Thành là Khánh Hâm Nghiêu, anh trai của Khánh Mộ Lam, đến 'Tây Xuyên.
Dưới ảnh hưởng của cha mình, Khánh Mộ Lam rất sỉ mê quân đội và chiến tranh kể từ khi cô ấy còn là một đứa trẻ. 𝑁hanh ⅿà không có quảng cáo, chờ gì 𝐭ìⅿ ngay _ 𝐭𝐫ùⅿ 𝐭𝐫uyện.vn _
Đại Khang có quá nhiều hạn chế đối với phụ nữ, khi Khánh Liên Thành còn sống, Khánh Mộ Lam vẫn còn e dè, chưa dám thể hiện ra quá nhiều.
Kể từ khi Khánh Liên Thành qua đời, anh trai cô ấy ngập đầu trong công việc của chính quyền và không có thời gian để kiểm soát cô ấy, Khánh Mộ Lam hoàn toàn được giải phóng, nhanh chóng thu nhận hơn mười cô gái có chút thân thủ để thành lập một đội quân nữ.
Cô ấy cũng nhiều lần viết thư cho Khánh Hoài xin gia nhập Thiết Lâm Quân, canh giữ biên giới.
Đại Khang chưa từng có quân nữ, Khánh Hoài làm sao dám đồng ý với cô ấy chứ?
Chỉ có thể dùng những lời hay ý đẹp để thuyết phục, từ từ dỗ dành.
Khánh Mộ Lam cũng không phải là người hỗn láo, biết Khánh Hoài khó xử nên cũng không ép buộc lắm, nhiều nhất là yêu cầu vài chiếc áo giáp và vũ khí.
Nhưng lần này, sau chiến thắng của Thiết Lâm Quân ở thành Vị Châu được lan sang Tây Xuyên, Khánh Mộ Lam không thể ngồi yên được nữa, ngay lập tức viết cho. Khánh Hoài rằng nếu Khánh Hoài không cho cô ấy gia nhập Thiết Lâm Quân, cô ấy sẽ mang theo đội quân nữ ra biên giới tìm người Đảng Hạng.
Khánh Hoài biết rõ tính cách của người em họ này, đã nói là làm, đành phải viết thư cho Khánh Mộ Lam, nói Thanh Thủy Gốc đại thắng đều nhờ công của Kim Phi, bảo cô ấy đến học tập y một thời gian rồi sẽ cho cô ấy ra nhập Thiết Lâm Quân.
Sau khi Khánh Mộ Lam nhận được thư, cô ấy lập tức rất quan tâm đến Kim Phi, cô ấy sợ Khánh Hoài nói dối mình, vì vậy cô ấy đã cử người đến kinh thành để xác nhận tin tức.
Khi biết rằng Thanh Thủy Cốc thắng thực sự do Kim Phi chỉ huy, Khánh Mộ Lam ngay lập tức mang theo đội quân nữ của mình, lao tới làng Tây Hà.
"Anh ta nói, ngài là tướng quân mạnh nhất thiên hạ, bảo ta đến học hỏi ngài”.
Khánh Mộ Lam nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ theo ngài học, học xong sẽ lên biên giới giết giặc, báo quốc!"
"Cô thật sự muốn ở lại à?" Kim Phi bất lực xoa lông mày.
Khánh Hoài đã gửi một bà cô cho y.
Khánh Hoài cũng biết rằng mình đuối lý, liên tục xin lỗi Kim Phi trong bức thư, nhờ Kim Phi giúp đỡ.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy Khánh Hoài nói chuyện với người khác với giọng điệu khiêm tốn như vậy, với tình bạn giữa hai người, dù khó khăn đến đâu thì Kim Phi cũng phải tiếp tục chuyện này.
"Sao lại vò đầu, ngài không vừa ý sao?"
Khánh Mộ Lam lạnh lùng nhìn Kim Phi bằng một đôi mắt to.
"Cô nương, không phải ta không vừa ý, chỉ là sợ cô không chịu được khổ thôi!"
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam với ánh mắt dò xét, lắc đầu nhẹ.
Người thì cũng đã đến rồi, Kim Phi cũng không dám để Khánh Mộ Lam tùy tiện rời đi.
Nếu cô ấy lẻn ra biên giới, biết giải thích thế nào với Khánh Hoài đây?
Đối với một người như Khánh Mộ Lam, khích tướng là cách tốt nhất.
Nghe Kim Phi nói vậy, Khánh Mộ Lam nổi khùng lên: "Ta còn tưởng Kim tiên sinh là cao nhân cơ, nhưng hóa ra cũng chỉ là loại xem thường phụ nữ thôi!"
“Ta không coi thường phụ nữ, ngược lại, ta còn nghĩ phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời. Phụ nữ có thể làm nhiều việc tốt hơn nam giới, chẳng hạn như quay sợi tơ, e rằng hai người đàn ông không bằng một người đàn bà đâu".
Kim Phi nói: "Cô vừa đến nên có thể không biết, †rong xưởng này, tất cả đều là phụ nữ..".
Còn chưa kịp nói xong, đã bị Khánh Mộ Lam cắt ngang: "Ta không tới học quay tơ, ta muốn đánh nhau!"
"Nghe ta nói xong đã".
Kim Phi nói: "Ta không phân biệt đối xử với phụ nữ, nhưng ta nghĩ rằng có sự khác biệt về thể chất giữa nam và nữ, có những việc thực sự không phù hợp với phụ nữ. Ví dụ, trong quân đội, thể lực của phụ nữ không tốt bằng đàn ông..."
"Ai nói ta kém cỏi hơn nam nhân!"
Khánh Mộ Lam rút kiếm ra và nói: "Chúng ta đọ sức đị?
"Thu lại đi, ta là kẻ đọc sách, cô khua múa cái gì thế?"
Kim Phi lùi lại hai bước, bất lực nói: "Vì nể mặt Khánh Hoài, với cả cô đã quyết tâm ở lại, cũng không phải không thể nhưng phải nói trước, nếu cô không đạt yêu cầu của ta thì ngoan ngoãn về học nữ công đi, đừng có chạy loạn lên".
"Ngài nói xem, yêu cầu của ngài là gì?"
"Gần đây, ta tình cờ đang huấn luyện một nhóm cựu binh, tất cả đều là cựu binh của Thiết Lâm Quân. Các cô vừa mới đến hôm nay, nhưng từ sáng mai, các cô sẽ tập. luyện với các cựu binh. Nếu các cô không thể theo kịp nhịp huấn luyện của các cựu binh, đừng trách ta không nể mặt Khánh Hoài”.
Kim Phi cười hỏi: "Yêu cầu này không quá đáng chứ?"
"Không quá đáng, rất công bằng".
Khánh Mộ Lam tự tin gật đầu: "Ta sẽ chứng minh cho ngài thấy chúng ta không kém nam nhân!"
"Tốt nhất là vậy!"
Khóe miệng Kim Phi khế nhếch, lộ ra ý cười.