Giọng nói của Ân Phượng Trạm trước sau như một đều lạnh lùng, băng lãnh, mà sau khi vừa nói xong, Ân Phượng Trạm liền trực tiếp xoay người làm bộ đi ra ngoài... Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên đang tránh trong thùng tắm lại không khỏi sửng sốt, tiếp theo liền nhịn không được giương giọng quát.
"Ta dựa vào cái gì phải đi ra ngoài? Muốn đi cũng phải là ngươi đi!"
Nhiếp Cẩn Huyên tự xưng mình là một nữ nhân bình tĩnh, động khẩu chứ không động thủ, cũng không biết là vì cái gì, mỗi lần gặp phải nam nhân trước mặt này, nàng đều bị chọc tức đến nỗi toàn thân phát run. Mà lúc này, vừa nghe Nhiếp Cẩn Huyên nói như vậy, vốn dĩ Ân Phượng Trạm đang muốn xoay người đi ra ngoài, lại lập tức bất động.
"Nếu ngươi nghĩ ở chỗ này nói chuyện, bổn vương cũng không có ý kiến!"
Nói xong, Ân Phượng Trạm thật sự xoay người lại, sau đó bình tĩnh trực tiếp đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh thùng tắm!
...
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, không khí quỷ dị hòa cùng mùi thuốc súng mãnh liệt. Mà chiếc ghế cùng thùng tắm bất quá cũng chỉ cách nhau hai bước, càng làm cho Nhiếp Cẩn Huyên phải đỏ mặt hơn.
"Ngươi, ngươi, Ân Phượng Trạm ngươi có ý gì? Nói cho ngươi biết, ta không có gì muốn nói với ngươi!"
"Cho nên bổn vương mới tự mình lại đây!"
"Ngươi... Ân Phượng Trạm, xem nữ nhân tắm rửa thú vị lắm sao? Ta đã nói rồi, hiện tại ta cùng ngươi không có gì tốt cần bàn bạc! Muốn nói chuyện thì để ban ngày nói, cho nên, hiện tại, ngươi, lập tức đi ra ngoài cho ta!"
Lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên thật sự là rất tức giận. Ngữ khí chém đinh chặt sắt, khí thế càng thêm bức người. Nhưng tiếng nói của nàng vừa dứt, lại chỉ thấy khuôn mặt luôn không có biểu tình của Ân Phượng Trạm đột nhiên trầm xuống.
"Nhiếp Cẩn Huyên, nơi này là Thần Vương phủ, ở trước mặt bổn vương, không cho phép ngươi muốn làm như thế nào thì làm?"
Sắc mặt Ân Phượng Trạm lạnh như băng, mà nói tới đây, lại hơi dừng lại, ngay sau đó đôi mắt đông lạnh mà đầy thâm thúy kia thuận thế nhìn xuống dưới, tiếp theo liền nhìn đến thân mình tuyết trắng được Nhiếp Cẩn Huyên che dấu trong thùng tắm mà đánh giá.
"Lại nói, chỉ bằng ngươi, còn không khơi dậy nổi hứng thú của bổn vương!"
"Ngươi..."
Ánh mắt khinh thường, biểu tình sắc lạnh, Ân Phượng Trạm đã hoàn toàn kích thích sự tức giận của Nhiếp Cẩn Huyên. Cho nên, sau khi bị nghẹn lại một lúc, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi cười lạnh.
"Ha hả... Ân Phượng Trạm, đừng đem chính mình nói thật dễ nghe. Nếu ngươi vẫn là quân tử, lại như thế nào sẽ đợi đến nửa đêm nửa hôm lén lút chạy đến phòng của nữ nhân?"
Tuy trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng trên mặt Nhiếp Cẩn Huyên đã khôi phục lại được bình tĩnh. Mà dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền nháy mắt từ thùng tắm đứng lên, sau đó diễn trò trước mặt Ân Phượng Trạm một phen rồi mới lấy y phục ở bên cạnh lưu loát mặc lên người, tiếp theo liền rời khỏi thùng tắm...
Động tác của Nhiếp Cẩn Huyên liền mạch mà lưu loát, không màng bản thân mình đang xích lõa trước mặt nam nhân khác, trực tiếp dùng hành động thực tế làm lơ đi sự tồn tại của nam nhân phía sau! Mà sau khi vừa đi ra khỏi thùng tắm, bước chân của Nhiếp Cẩn Huyên liền hướng tới bàn trang điểm ở bên ngoài bình phong... Nhưng vào ngay lúc này, Ân Phượng Trạm vẫn luôn âm trầm ngồi trên ghế lại đột nhiên đứng dậy, sau đó nhanh chóng tiến lên mấy bước, từ phía sau kéo lấy tay nàng.
"Nhiếp Cẩn Huyên, bổn vương đã nói với ngươi, không cần cố tình gây sự!"
Thấp giọng mở miệng, tiếp theo cũng không đợi Nhiếp Cẩn Huyên phục hồi lại tinh thần, nháy mắt Ân Phượng Trạm đã duỗi hai tay ra bế Nhiếp Cẩn Huyên lên, trực tiếp đem nàng áp tới trên giường.
"Mặt khác, ngươi chớ quên, ngươi là nữ nhân của bổn vương, cho nên ở trước mặt ngươi, bổn vương không cần để ý cái gì là quân tử hay không quân tử!"
Nói, Ân Phượng Trạm một tay xé mở bạch y đơn giản của Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó đột nhiên cúi đầu dán lên người nàng...Nháy mắt da thịt lạnh lẽo kia đã in lại xúc cảm nóng bỏng như lửa đốt, lại làm cho Nhiếp Cẩn Huyên đang ngẩn người càng thêm kinh hãi, đột nhiên hồi phục lại tinh thần, theo trực giác mà giãy giụa một hồi!
"Ân Phượng Trạm, ngươi cút cho ta! Cút ngay! Buông ta ra!"
Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi vừa kêu vừa đẩy, nhưng nàng tay trói gà còn không chặt sao có thể là đối thủ của Ân Phượng Trạm?! Thậm chí nàng càng giãy giụa, càng kêu to, thì càng khơi dậy hỏa khí trong lòng Ân Phượng Trạm, lực đạo trên tay càng mạnh hơn!
Càng lúc, Nhiếp Cẩn Huyên càng thêm luống cuống, thậm chí nàng còn cảm nhận được bàn tay kia đang từ eo của mình di chuyển xuống dưới... Mà đúng lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đang giãy giụa lung tung lại lơ đãng sờ đến chén trà ở trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, Nhiếp Cẩn Huyên đột nhiên ngẩng ra, nhưng sau đó nàng liền trực tiếp không chút nghĩ ngợi cầm chén trà đập thẳng vào đầu nam nhân!
....
Thật hung hãn a~. Nhưng ai bảo Trạm vương gia vừa nãy còn khẳng định chắc chắn Huyên tỷ không khơi dậy nổi hứng thú của anh mà chốc lát đã giống như thổ phỉ cưỡng ép gái nhà lành rồi.
Đây là nghiệp quật a~, nghĩ thôi cũng chắc đau lắm! Nhưng thật đáng đời. Tuy nhiên đây chỉ là nghiệp quật ban đầu thôi... Anh cứ chờ đi đến một ngày anh sẽ hận tại sao Huyên tỷ lại không gây phiền toái... rồi hận không thể nào đưa Huyên tỷ lên giường a.....
Nghĩ tới là thấy vui a~..... Các bạn có hưng phấn chờ đợi không nào?