*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới sự cường thế của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm chỉ đành ở trong phòng nghỉ ngơi. Chỉ là sau khi dùng bữa trưa xong, thừa dịp Nhiếp Cẩn Huyên không có trong phòng, Ân Phượng Trạm liền đứng dậy, đi ra ngoài.
Nhiếp Cẩn Huyên bị hành động của Ân Phượng Trạm làm cho tức giận bừng bừng, nhưng trước mắt Thuận Thừa Đế đã sinh lòng nghi ngờ với Ân Phượng Trạm, vì thế Ân Phượng Trạm làm như vậy cũng là do không còn biện pháp nào khác.
Nhiếp Cẩn Huyên có chút bất đắc dĩ.
Suốt cả buổi chiều hôm đó, Nhiếp Cẩn Huyên đều ở trong phòng, bề ngoài nhìn vô cùng nhàn nhã, nhưng trong lòng của Nhiếp Cẩn Huyên luôn lo lắng cho tình hình vết thương của Ân Phượng Trạm.
Cứ thế thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã tới hoàng hôn.
...
Mặt trời ngã về phía Tây là thời khắc đẹp nhất trong ngày ở Túy Hà Sơn Trang. Nhưng lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ lo lắng chờ Ân Phượng Trạm trở về, rồi thuận tiện hỏi thăm một chút hôm nay Thuận Thừa Đế có hỏi hắn cái gì không.
Nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Ân Phượng Trạm đâu. Mà ngay tại lúc Nhiếp Cẩn Huyên đang bất an không thôi thì Nhiếp Cẩn Huệ bỗng nhiên xuất hiện.
"Cẩn Huyên."
Vừa vào cửa Nhiếp Cẩn Huệ đã mỉm cười mở miệng, dứt lời liền trực tiếp đi đến bên cạnh Nhiếp Cẩn Huyên, nói.
"Cẩn Huyên, lần trước Quý phi nương nương có khen món củ sen nhồi gạo nếp ta làm rất ngon, nên vừa nãy ta cố ý làm một chút, muốn đưa qua cho Quý phi nương nương thưởng thức, muội đi cùng ta đi."
Nhiếp Cẩn Huệ là tài nữ nổi danh kinh thành, nhưng ít người biết, ngoài ngâm thơ, vẽ tranh, viết chữ thì tài thêu thùa may vá và trù nghệ của nàng cũng rất tốt, có thể nói là tinh thông mọi thứ.
Nhưng trước mắt, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ muốn ở trong phòng chờ Ân Phượng Trạm trở về, tâm trạng ở đâu mà cùng Nhiếp Cẩn Huệ đi gặp Quý phi nương nương? Vì thế, vừa nghe Nhiếp Cẩn Huệ nói như vậy, trên mặt Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi lộ ra vẻ khó xử.
"A... Thật ra đi cũng không sao, nhưng rất nhanh Vương gia sẽ trở lại..."
"Ai nha, Cẩn Huyên sao muội lại có thể ngớ ngẩn như vậy? Vương gia trở về thì trở về, muội lo lắng cho Vương gia làm gì? Hiện tại, việc muội phải làm chính là đi gặp Trương Quý Phi với ta, sau đó làm cho Trương Quý Phi có ấn tượng tốt với muội. Đương nhiên, ngày thường Trương Quý Phi đối xử với muội cũng khá tốt, nhưng muội cũng không thể lơ là a! Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, đi thôi, đi thôi, chúng ta đi nhanh về nhanh, như thế mới không làm mất quá nhiều thời gian!"
Nhiếp Cẩn Huệ ra sức khuyên giải, an ủi Nhiếp Cẩn Huyên, mà dứt lời, hai tay trực tiếp kéo Nhiếp Cẩn Huyên đứng dậy, mở miệng.
"Nếu muội sợ Vương gia trở về không biết muội đã đi đâu thì cứ để Tiểu Tú ở lại đây, chờ khi nào Vương gia quay lại, Tiểu Tú sẽ chuẩn bị bữa tối cho Vương gia. Như vậy không phải được rồi sao! Được rồi! Được rồi, cứ sắp xếp như vậy đi. Cẩn Huyên, chúng ta đi thôi!"
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huệ liền kéo Nhiếp Cẩn Huyên ra ngoài, sau đó cũng không quên quay đầu cho Tiểu Tú một ánh mắt chỉ hai người có thể hiểu được, rồi mới yên tâm rời đi.
Nói đến cũng khéo, Nhiếp Cẩn Huyên vừa đi không được bao lâu thì Ân Phượng Trạm liền trở lại.
...
- Củ sen nhồi gạo nếp: Là một món tráng miệng bình dị của Trung Quốc. Đây là món ăn đường phố ở Thượng Hải, Hàng Châu, Trung Quốc được phủ bên ngoài một lớp sốt đỏ có vị ngọt từ mật ong. Một món tráng miệng ngọt ngào làm từ củ sen với gạo nếp, chất ngọt của cây osmanthus (một loại cây bụi thường xanh ở Trung Quốc) và mật ong là món ngon của ẩm thực Hàng Châu, Trung Quốc.
...
Đây chỉ là mở đầu.
Đã hứa sẽ có quà cho mọi người trong tháng 8! Nhất định sẽ giữ lời hứa!