Xuống tới nhà ăn, Lưu Tước chào tạm biệt ba người Sở Mặc Thiên, đi tìm nhóm người Lâm Viễn, Chu Minh với tiểu Hy
Chu Minh nhìn thấy Lưu Tước thì thập phần vui vẻ, chỉ kém không chạy lại ôm chầm lấy cậu thôi, không, phải là Chu Minh định ôm nhưng bị tiểu Hy giành trước
Ngoài ra thì trong bàn ăn còn nhiều thêm một người nữa là Lam Đình, năm người một bàn, vừa ăn vừa liêu chuyện và phát hiện bọn họ vậy mà cùng bị phân đi làm nhiệm vụ đợt này, trừ tiểu Hy
Lưu Tước lén bật máy quét lên, quét một lượt cả bốn người
\[ Lâm Giai Hy
Dị năng: Không gian hệ dị năng
Cấp bậc: cấp 1 \(sơ cấp\)
Kĩ năng: thu và chứa đồ vật\]
\[ Lâm Viễn
Dị năng: Thổ hệ dị năng
Cấp bậc: cấp 1 \(đỉnh cấp\)
Kĩ năng: Tường đất \(phòng ngự\), Thạch đá \(công kích\) \]
\[ Chu Minh
Dị năng: Phong hệ dị năng
Cấp bậc: cấp 1 \(cao cấp\)
Kĩ năng: Phong đao, phong chi bạo \(công kích\) \]
\[ Lam Đình
Dị năng: Quang hệ dị năng
Cấp bậc: cấp 1 \( đỉnh cấp\)
Kĩ năng: Kim quang hộ thể \(phòng ngự\), quang năng \(chữa trị\) \]
"hệ thống, quang hệ cũng là hệ trị liệu sao?"
\[ là, có chút hiếm \]
"ò"
— —
Tiểu đội bây giờ đang trên đường đến trung tâm thương mại thành phố, mục đích chủ yếu của chuyến đi lần này là vật tư và thuốc men, số lượng nhiều một chút càng hảo
Lưu Tước bây giờ đang ngồi trong xe, hai tay đặt lên đầu gối, sống lưng dựng thẳng, bên ngoài thì giữ vẻ mặt bình tĩnh, tươi cười nhưng trong lòng đã khẩn trương muốn chết rồi
Chuyện là thế này, 5 phút trước\_\_\_\_\_\_
"tiểu Bảo, em dự định đi xe nào chưa?", Âu Dương Thiên tay đút túi quần lại gần Lưu Tước hỏi
"dạ, em định đi xe kia nhưng chật mất rồi, em đang đi tìm xe khác ạ"
"thôi, phiền phức như vậy làm gì, đi xe của tụi anh đi, vừa đúng lúc thừa một chỗ"
"như vậy ổn chứ ạ? Em vẫn là nên tìm chiếc khác thôi"
"không sao, không vấn đề, mau lên đi, chậm trễ thời gian xuất phát là không tốt đâu"
"vâng"
Quay trở lại với hiện tại,
Lưu Tước: a, nếu biết chỗ trống này là vị trí bên cạnh Sở Mặc Thiên thì cậu đã không đồng ý nhanh như vậy rồi, không dám thở mạnh luôn
— —
Tới rồi khu trung tâm thương mại, mọi người thật nhẹ nhàng di chuyển vào bên trong, thỉnh thoảng có vài tang thi cấp thấp lao đến, còn chưa đến nơi đã bị những thành viên trong tiểu đội thủ tiêu trong yên lặng
Vào tới lầu một chuyên bày bán những đồ gia dụng, thực phẩm, sau khi rà soát hết một lượt, không phát hiện tang thi nào thì Lưu Trình dẫn một nhóm người đi nhà kho thu vật tư, cũng may điện bị cắt, cánh cửa bảo mật không hoạt động nên trực tiếp bị một trảo của thành viên biến dị lực lượng bóp méo mở ra rồi
Ngoài ra thì, tiệm thuốc của trung tâm thương mại cũng ở đối diện nên Âu Dương Thiên lại dẫn theo vài người nữa sang dọn dẹp tang thi chờ Lưu Trình dẫn mấy không gian dị năng giả sang thu thập
Hầu hết những đồ vật bày bán trên kệ hàng đều rối loạn rơi đầy đất, chắc do mọi người tranh nhau đến đây lấy khi biết tin mạt thế xảy đến
Lưu Trình không coi trọng lắm mấy món đấy, anh cứ thẳng tiến vào kho hàng, nhanh \- gọn \- lẹ, là tác phong của anh
Lưu Tước thì nhân lúc không có ai nhìn thấy, len lén bỏ mấy thứ vào không gian, vật tư ý mà, ai chê nhiều đâu?
Lầu hai thì chuyên bày bán trang phục, Lưu Trình lại dẫn người vào nhà kho thu thập những lô quần áo, vải vóc cần thiết và thuận lợi cho người mặc dễ hành động, đương nhiên là không thể thiếu hộ vệ \- Âu Dương Thiên theo sau rồi
Những người còn lại thì cũng chia nhau ra canh chừng, thỉnh thoảng có người thấy bộ nào ưng ưng treo trên kệ hàng thì nhét ba lô, Lưu Tước đương nhiên cũng nằm trong số những người đó
Thu thập hảo xong mọi người lại tiếp tục lên lầu ba, nơi đây chuyên bày bán đồ trang sức, vàng, bạc
Nếu là trước đây nhìn thấy như vậy nhiều vàng, bọn họ nhất định hưng phấn đến điên rồi nhưng bây giờ nhìn đến bọn họ chỉ biết cảm thán nhiều vàng như vậy mà bây giờ chẳng có chút giá trị nào
Nhưng Lưu Tước thì khác, từ khi cậu bước vào lầu ba thì một cỗ cảm giác khó chịu dâng lên, trực giác nói cho cậu căn lầu này có luồng khí tức không thích hợp, nó như là đang chứa một thứ gì đó rất đáng sợ
Người có cùng cảm giác này với cậu đó là Sở Mặc Thiên, anh hơi nhíu mi, cảm giác này đối với anh mà nói không quá đặc biệt, không quá...rõ ràng
Lưu Tước vội bật máy quét lên nhìn xung quanh, sau đó sợ hãi hô lên: "mọi người, cẩn thận, căn lầu này không quá thích hợp..."
\_\_\_\_\_**end**\_\_\_\_\_