[Xuyên Không] Mạt Thế Sinh Tồn

Chương 45:Chap 41: Leo thang tập thể dục



Không thể không thừa nhận, Sở Mặc Thiên là người rất am hiểu lãnh đạo một đoàn thể

Tạo ra một tổ đội mạnh mẽ để làm nên tấm khiên tinh thần vững chắc cho khu căn cứ tương lai, quả là một quyết định sáng suốt

Một đoàn thể nếu muốn trở nên mạnh mẽ thì nhất thiết, họ phải có sự đoàn kết, sự đồng lòng và người lãnh đạo tất yếu cũng phải thực sự có thực lực cùng đầu óc

Mà hai điều kiện trên đang dần dần được hình thành và hoàn thiện hơn dưới sự dẫn dắt của Sở Mặc Thiên

Lưu Tước vừa dọn đồ vừa lan man suy nghĩ, mình cư nhiên có thể chứng kiến cảnh căn cứ Thục Châu từng bước từng bước được hình thành

Đã thế cậu còn là thành viên đầu tiên của tổ huyết sát a, tổ huyết sát là thứ gì chứ? Tổ đội có năng lực mạnh mẽ nhất thời kỳ diệt vong được lưu truyền và sùng bái tới mãi về sau này!! Hảo cao hứng a....

Mà phải nói đến, căn cứ đầu tiên do Sở Mặc Thiên thành lập là căn cứ Thục Châu, tuy nhiên bởi một sự kiện hắc ám xảy đến mà phải rời đi Thục Châu \- thi triều, sau đó mới kiến tạo nên căn cứ Hy Vọng nổi danh sau này

Lưu Tước nghĩ nghĩ, có lẽ cậu nên dành thời gian để hảo hảo nhớ lại mấy sự kiện quan trọng khác trong lịch sử, thí dụ như lần thi triều đó chẳng hạn

Không thể không cảm thán, biết trước một chút sự việc trong tương lai giúp ích rất lớn trong quá trình sinh tồn của cậu

"tiểu Hy, bây giờ anh phải chuyển đồ lên phòng mới, em tạm thời ở trong phòng này đợi anh tí nhé"

"em có thể đi cùng anh lên đó sao?", tiểu Hy ánh mắt long lanh nhìn Lưu Tước, bé thực thích đi khám phá xung quanh

"hảo", Lưu Tước cảm thấy mang theo tiểu Hy cũng không vướng bận, huống chi để bé ở một mình có chút không an toàn

Hai anh em nắm tay nhau cùng đi, tiểu Hy được nắm tay tiểu ca ca xinh đẹp, bé rất vui vẻ mà đung đưa bàn tay đang nắm của hai người, vừa đi vừa hát

Lưu Tước mỉm cười lấy tay còn lại xoa xoa đầu bé, mặc dù mạt thế ập đến nhưng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của tiểu Hy vẫn như vậy tươi sáng, mong cho những đứa bé bất hạnh này vẫn luôn giữ được nụ cười của mình

Lưu Tước thở dài, cậu biết rất rõ chỉ có một phần nhỏ những đứa bé thật đặc biệt mới có thể vượt qua khủng hoảng này, còn lại thì...hazz...chỉ trách bọn sinh không đúng thời điểm hoặc là trách ông trời quá khắc nghiệt, cho bọn họ sinh mệnh rồi lại khiến họ rơi vào hắc ám sợ hãi

\_\_\_

Lưu Tước mặt vô biểu tình đứng trước cửa thang máy, nhưng trong lòng đã sớm 囧 , cậu quên mất thang máy chạy bằng điện

May mà cậu vốn đã ở tầng 3, leo hai tầng thang bộ là đến rồi.

Sau đó, khi nhìn thấy hàng cầu thang bộ dài ngoằng, gấp khúc, Lưu Tước muốn rút lại lời vừa nói, nhưng cũng may cậu thông minh, ném phần lớn đồ dùng vào không gian nên cậu chỉ cần 'chuyển nhà' với một chiếc ba lô chứa vài bộ quần áo cùng một chiếc túi du lịch rỗng, có điều tiểu Hy còn quá nhỏ, không thể leo lên được

"Tiểu Hy, em đành chịu khó chút, chúng ta đi bộ lên ha"

"không vấn đề, tiểu ca ca đừng lo, ngày nào em cũng đi bộ cùng anh hai tập thể dục đó nha", Lâm Giai Hy ra dáng đại nhân nói chuyện, trong rất buồn cười cũng rất đáng yêu

"ok, vậy chúng ta lên thôi, đi nào, coi như tập thể dục buổi sáng đi"

"ân"

\_\_\_

"phù, cuối cùng cũng tới nơi rồi, chúng ta đi tiếp thôi tiểu Hy", Lưu Tước mỉm cười nói

"ân"

"để xem nào, phòng 502..502...đây rồi, chúng ta vào thôi"

Căn phòng này khá rộng, cũng có đầy đủ tiện nghi, có nhà tắm, phòng bếp, nói chung là kết cấu giống căn dưới tầng 3, có điều hiện đại và đẹp hơn khá nhiều, giường cũng rất êm, nằm rất thoải mái

Tiểu đội của Sở Mặc Thiên làm việc quả nhiên năng suất, nhìn qua là biết căn phòng này đã được dọn dẹp quá, chứ ở mạt thế trong phòng không có tang thi là may lắm rồi làm gì có giường ấm nệm êm, chăn trắng tinh thế này

Tiểu Hy leo thang mệt quá nên trực tiếp lăn lên giường ngủ rồi, mặc dù nửa đường còn lại là Lưu Tước cõng tiểu Hy nhưng dù sao nó vẫn là hơi quá sức đối với một đứa trẻ.

♡Mận♡: hello cả nhà, dạo này có thấy tui chăm chỉ ra chap hông nè, cầu khen thưởng a!! Khu bình luận của bộ truyện khá vắng vẻ, mọi người bình luận cổ vũ tui để tui có 'sức' ra chap mới nha, chứ khu bình luận vắng vẻ vậy làm tui thưn tâm lắm! Bật mí cả nhà nhé, truyện sắp có biến òi, còn biến như thế nào thì đợi mấy chap sau đi ha~ bye bye, yêu mọi người

tiểu hắc: khoan! mấy người chiêm ngưỡng sắc đẹp của tui mà sao chả thấy like gì hết!

\_\_\_\_\_**end chap 41**\_\_\_\_\_

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv