"Trình độ này cũng đòi lên mặt với bọn tao, hừ!! ngu xuẩn!!" \_ Âu Dương Thiên nhìn từ trên xuống, nhìn khuôn mặt thống khổ lẫn tủi nhục của Cao Tuấn Phát nở một nụ cười khinh miệt, ánh mắt trào phúng không chút nào che giấu.
Một lúc sau, đám tiểu đội tinh thần sáng loáng bước vào kho hàng, Âu Dương Thiên đặc biệt cao hứng xúm lại thì thầm gì đó với Lưu Trình, nhìn nụ cười đắc chí đặc biệt thèm đánh
Đám người phải ở trong kho hàng đương vận chuyển miễn phí sức lao động cũng xúm lại nhóm người vừa vào tò mò hóng biến
"chuyện gì?" \_ Lưu Trình liếc cũng không buồn liếc một cái hỏi tên ngốc đang nhìn chằm chằm mìn cười 'vô lại'
"không có gì" \_ Âu ▪︎tên ngốc▪︎ Dương Thiên tủm tỉm cười, tâm trạng của hắn bây giờ thực hảo
"vậy đứng đây làm gì?"
Âu Dương Thiên tiến lên một bước áp sát Lưu Trình, cúi người, đè thấp thanh âm nói \_ "ngắm bảo bối a~"
Trán Lưu Trình nổi gân xanh, bật thốt ra một câu từ tận kẽ răng: "biến!"
"ai nha, đừng có tuyệt tình vậy mà, khen lão công một chút đi, cười một cái xem nào" Âu Dương Thiên mặt dày bám theo
"không!"
▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎
Đám lính tiểu đội tỏ vẻ đã quá quen với việc bị hai vị phó đội thồn cẩu lương rồi, bọn họ bây giờ có thể coi là lão làng trong phường cẩu độc thân bị nhét thức ăn cho cẩu
"này, lão tam, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngũ Tam ▪︎ lão tam ▪︎ vẻ mặt bát quái, tủm tỉm cười nói: "không nói"
"gì?" \_ cả đám người nghe câu trả lời không thích đáng của hắn mà trán nổi gân xanh, tay ai cũng nắm thành đấm, nheo mắt định vị khuôn mặt vô sỉ của đồng bọn
Lão Tam vội giơ tay đầu hàng, hòa giải: "các lão bằng hữu có gì từ từ nói, đừng động tay động chân, ta nói ta nói là được" \_ hắn vừa cười vừa nói, chuyện này hắn cũng tỏ vẻ chút thôi, đang sợ không ai muốn nghe đây này
"biết điều thì tốt" \_ đám người vẻ mặt ngạo kiều, còn khoa trương thổi phù phù vào nắm tay mới chịu bỏ xuống
Sau đó cả đám người lại bu vào, ánh mắt phát sáng, dồn dập chờ hóng chuyện
"hazz, các ngươi không biết đâu, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ ta chưa thấy người nào ngu như hắn..."
"nói chính sự!" \_ đám người lại bắt đầu phát cáu
"ai nha, các người không thể để ta nói hết cảm nghĩ của mình hay sao, có một chút thôi mà" \_ câu nói này đổi lại được một tràng những ánh mắt liếc xéo, xem thường
"được rồi, nói thì nói, làm gì gắt thế"
"đám tạp nham bên kia không biết xấu hổ đòi giễu võ dương oai buộc chúng ta phân chúng chén canh, kết quả bị uy áp của Sở đội trưởng mạnh mẽ ép nằm bệt xuống sàn, tình cảnh đấy phải gọi là uy vũ ngất trời, thật hâm mộ a" \_ nói đến đây vẻ mặt của lão tam trở nên sùng bái, một mặt si mê
Nghe lão tam thuật lại tận tình sự việc xảy ra lúc đó, tâm đám nam nhân ở đây đều rực cháy một ngọn lửa nhiệt huyết, sự sùng bái của bọn họ đối với Sở Mặc Thiên đã trở nên càng ngày càng cuồng nhiệt, cùng với đó là khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn
Bên này, Chu Minh cũng tò mò không kém, lén lút lại gần Lưu Tước hỏi chuyện
"Bảo ca, lúc nãy bên ngoài xảy ra chuyện gì thế, động tĩnh cũng không nhỏ à nha"
"đích xác, nháo lớn như vậy, yên tĩnh sao nổi" \_ từ lúc đi vào đến bây giờ Lưu Tước vẫn luôn thất thần, thật ra là cậu đang đọc tư liệu về thế giới này hệ thống cho cậu, qua chuyện uy áp kia Lưu Tước cảm thấy mình nên biết nhiều kiến thức hơn, ít ra là để bảo vệ an toàn tính mạng.
Mận \(au\): chào cả nhà, là tui đây, lâu lắm mới ra chap nhỉ, dạo này mận bận quá, lịch học kín tuần luôn, tối về thì mệt nên không có thời gian viết chap mới mong đại gia thông cảm, cuối cùng xin gửi lời cảm ơn tới mấy đọc giả đã ủng hộ tác phẩm của mận nhé, yêu???
\_\_\_\_\_**end chap 35**\_\_\_\_\_