Trên đường đến Trường Thọ cung, tất cả các phi tần, cho dù là Hoàng hậu đều phải đi bộ, Triều Nhã Miên là người đi ở cuối cùng, chỉ thấy lúc này, lấp ló sau vách tường kia, Đình Nguyệt Hy chạy đến sau lưng nàng ta rồi.
"Nương nương!" Nàng ngọt ngào gọi Triều Nhã Miên một tiếng.
Triều Nhã Miên nhìn nàng, khuôn mặt ảm đạm rốt cuộc cũng có một ít tia sáng hiếm hoi, "Nguyệt Hy, ngươi trở về rồi sao? Vết thương trên tay ngươi..."
"Phiền nương nương bận tâm, nô tỳ ổn hơn rồi, nhưng phải thường xuyên đến Thái Y viện chữa trị, không thể ở cùng nương nương lâu được." Đình Nguyệt Hy nói rồi giơ cao chiếc giỏ mây trong tay cho Triều Nhã Miên xem.
"Đây là... bánh sao?" Triều Nhã Miên đã mấy ngày không được thưởng thức tài nghệ của Đình Nguyệt Hy rồi, vừa nhìn thấy đã muốn nếm thử ngay, mấy ngày này nàng ta ăn uống thật không ngon miệng chút nào.
"Vâng, nhưng không phải cho nương nương đâu." Nàng cười tít mắt nói: "Nô tỳ mang đến cho Thái hậu."
"Nha đầu, ngươi cũng muốn nịnh bợ Thái hậu?" Triều Nhã Miên cầm quạt đánh nàng một cái, "Ngươi a, mới có hai ngày không gặp, tâm tư càng lúc càng giảo hoạt!"
"Nô tỳ là muốn giúp nương nương mà!" Đình Nguyệt Hy ủy khuất nói, "Nương nương lúc này chắc chắn sẽ bị Thái hậu cùng Bệ hạ chán ghét, nô tỳ là muốn giúp người nha!"
"Ngươi..."
Thấy vẻ mặt tức giận của Triều Nhã Miên, Đình Nguyệt Hy cười nói: "Nương nương, sự thật thường mất lòng mà!"
"Được rồi Nguyệt Hy!" Tiêu Dương Như nàng sang đứng cạnh mình, hơi khó hiểu hỏi: "Muội muốn làm thế nào giúp nương nương lôi kéo thánh sủng?"
"Tối nay tỷ sẽ biết!" Đình Nguyệt Hy cười đến xinh đẹp tựa như gió xuân, cơ hội tối nay cũng dành cho Triều Nhã Miên mà cũng dành cho chính nàng, một mũi tên trúng hai con nhạn, tội gì không làm a!
...
Đến trước Trường Thọ cung, Hoàng hậu dẫn đầu chúng phi tần tiến vào trong chính điện, Thái hậu lúc này đã ngồi an ổn trên chiếc ghế gỗ đen trạm trổ hình phượng hoàng uốn lượn kiêu sa, trên thân hình còn được đính thêm nhiều vàng son lộng lẫy.
"Thần thiếp xin thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương trường lạc vô biên!" Chúng phi tần nhún người hành lễ.
"Miễn lễ, Bạch Ái, ban nệm!"
Đợi đến khi tất cả phi tần đã an ổn chỗ ngồi, Thái hậu mới cho người dâng trà lên.
"Mẫu hậu, không biết bệnh phong thấp của mẫu hậu đã đỡ hơn chưa?" Hoàng hậu ngồi bên cạnh Thái hậu, kính cẩn hỏi han.
"Ai gia cũng chỉ là bệnh cũ, phiền Hoàng hậu ngươi nhọc lòng rồi." Thái hậu vừa thưởng trà vừa nhìn đến chỗ Triều Nhã Miên, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Đình Nguyệt Hy, "Đó chẳng phải là Đình Nguyệt Hy sao?"
"Đình Nguyệt Hy?" Hoàng hậu cũng rất ngạc nhiên, khi nãy Liễu tần cũng chỉ mang theo có một tỳ nữ mà thôi.
Chính cung chỗ Thái hậu tiếp khách rất lớn, các phi tần đều phải ngồi theo phân vị nên chỗ Triều Nhã Miên ngồi rất xa Thái hậu, chưa kể Đình Nguyệt Hy có thân hình nhỏ nhắn, đứng ở phía sau Triều Nhã Miên liền rất khó thấy.
Đình Nguyệt Hy nghe Thái hậu gọi đến tên mình liền tiến lên phía trước mấy bước, quỳ xuống hành đại lễ, "Nô tỳ Đình Nguyệt Hy xin tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương trường lạc vô biên!"
"Nha đầu này nói chuyện vẫn ngọt ngào như vậy, nào, ngươi tiến lại gần chỗ ai gia một chút!" Thái hậu vui vẻ bảo nàng lại gần, móng tay giả bằng vàng ròng sáng bóng dưới ánh sáng mặt trời hắt qua cửa sổ, càng sang trọng vạn phần.
Đình Nguyệt Hy đứng dậy, tay xách theo chiếc giỏ mây mà nàng hay dùng để đựng thức ăn. Nàng từng bước, từng bước từng bước đến trước bàn của Thái hậu, khi còn cách bậc tam cấp lót gỗ quý kia tầm hai bước chân, nàng đặt chiếc giỏ mây xuống bên cạnh chân mình, lại tiếp tục quỳ trước mặt Thái hậu.
"Trong giỏ mây đó lại là thứ gì?" Hoàng hậu nhìn thấy nàng cầm nó cũng có chút ngạc nhiên mà hỏi.
"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, đây là bánh bao chay nô tỳ làm." Nói xong, nàng mở nắp giỏ ra, hương thơm bánh bao lan tỏa khắp nơi, hẳn là còn rất nóng, "Nô tỳ biết Thái hậu ăn chay niệm Phật nên chỉ làm bánh bao chay, không có bánh bao thịt, Thái hậu có thể giúp nô tỳ đánh giá một chút hương vị hay không?"
"A, là dành cho ai gia sao?" Thái hậu vui vẻ nói với Bạch Ái đứng bên cạnh, "Ngươi mang lên đây cho ai gia!"
Nàng đưa giỏ bánh cho Bạch Ái, nàng ta liền dâng lên trước mặt Thái hậu.
Chỉ thấy đó là những tiểu lung bao nho nhỏ tầm một nắm tay của tiểu hài nhi, đặt trong một chiếc dĩa bằng gỗ đào. Bên cạnh dĩa bánh còn đặt một ấm trà sứ men trắng.
Bánh bao trắng nõn, khi bẻ ra lại có nhân đỏ thẫm, nổi bật trên màu trắng của vỏ bánh.
"Đây là..." Thái hậu nhìn nhân bánh bao rồi lại nhìn nàng.
"Khởi bẩm Thái hậu, đây là bánh bao ngọt nhân đậu đỏ ạ!" Đình Nguyệt Hy cười nói, "Thái hậu đã chọn được màu đỏ, chứng tỏ người sẽ gặp được may mắn, hồng phúc tề thiên!"
Thái hậu tao nhã ăn một miếng, thuận miệng khen, "Miệng của ngươi thật ngọt!" Sau lại nói với Hoàng hậu ngồi bên cạnh, "Hoàng hậu, ngươi cũng chọn thử một cái, để xem tiểu nha đầu này còn có chiêu gì chọc cho ngươi vui vẻ không?"
Hoàng hậu cũng rất thích Đình Nguyệt Hy, liền cầm một tiểu lung bao nho nhỏ lên, bẻ ra, nhân bánh là màu xanh lá cây.
"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, là bánh bao nhân rau cải. Màu xanh lá cây là màu của thiên nhiên. Nó cho tượng trưng cho sự phát triển, hòa thuận, tươi mát và màu mỡ." Nàng nói đến đây liền cúi người xuống, mặt dán cả lên mu bàn tay, cung kính nói: "Chúc Hoàng hậu nương nương thanh xuân vĩnh trú, tươi trẻ tựa thiên nhiên, hậu cung hòa thuận, an ổn trường niên."
"Rất hay!" Hoàng hậu cũng vui vẻ ăn bánh bao.
Đình Nguyệt Hy thầm cảm thán, có phụ nữ nào mà không thích được người ta khen xinh đẹp đâu? Nàng chính là một chiêu đánh trúng tâm người ta a!
"Ai gia thấy, tiểu nha đầu này ăn nói thật khôn khéo!" Thái hậu cười khen, "Bạch Ái, ban thưởng!"
"Tạ ơn Thái hậu!"
Chúng phi tần ngồi đó vò khăn tay đến mức nhăn nhúm rồi, trừ những người mới nhập cung ra, những phi tần khác có ai không tìm cách mua vui cho Thái hậu? Nhưng có bao giờ thấy Thái hậu cười đến tít cả mắt thành đường cong tựa trăng non vậy đâu?
"Thái hậu, Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng có thể thử chứ?" Mai Quý phi ngồi một bên cũng muốn thử, nàng ta lúc trước ở Lan viện chưa từng gặp qua Đình Nguyệt Hy, nhưng trước đó vẫn từng nghe Vĩnh Mạt nói tài nghệ nấu nướng của nàng không tồi, liền muốn nếm thử mùi vị của bánh bao kia.
Dù sao Mai Quý phi phân vị cũng rất cao, ở tại nơi này nàng ta cũng chỉ xếp sau Thái hậu cùng Hoàng hậu, ngoài nàng ta ra, chắc không có ai dám có yêu cầu như vậy.
"A Bạch, đưa đến cho Mai Quý phi đi!" Hoàng hậu phân phó tỳ nữ của mình, A Bạch rất nhanh tay đưa chiếc giỏ đến trước mặt Mai Quý phi.
Mai Quý phi cũng không thể kén cá chọn canh lựa tới lựa lui được, đây là điểm tâm của Thái hậu, nàng ta chỉ thuận tay cầm lên một tiểu lung bao nằm ở vị trí trên cùng, mắt thấy Mai Quý phi đã chọn xong,A Bạch liền đưa chiếc giỏ về chỗ Thái hậu.
Mai Quý phi mở bánh ra làm đôi, là nhân bánh đậu xanh, có màu vàng tươi tắn.
"Khởi bẩm Quý phi nương nương, màu vàng đầy sức sống mang ý nghĩa lạc quan, vui tươi, ấm áp, giàu sang, sung túc, thịnh vượng." Đình Nguyệt Hy đối nàng ta nói, "Chúc Quý phi nương nương luôn tươi tắn như ánh dương rực rỡ, sớm mang thai long tự, hạnh phúc vững bền."1
Mai Quý phi tuy rất xét nét, nhưng trước những lời nói ngọt như mật này của nàng, nhất là bốn chữ 'mang thai long tự' kia, khiến nàng ta cũng cong khóe môi thưởng thức bánh, đáy mắt kiều diễm khó giấu nổi sự vui vẻ.
Những phi tần khác cũng rất muốn nhận được lời chúc của nàng a, tuy rằng biết nó là những lời nịnh bợ tầm thường ai cũng nói ra được, nhưng không hiểu tại sao khi thoát ra khỏi miệng nàng lại trở nên có sức thuyết phục đến như vậy!
Lúc này, tiếng thị vệ thông truyền phá tan bầu không khí thưởng thức và muốn thưởng thức ẩm thực trong Trường Thọ cung.
"Bệ hạ giá lâm!"
Đình Nguyệt Hy nghe thấy câu nói kia thì có chút thất thần, thầm nghĩ thế quái nào lúc Thiên hoàng gặp mặt nàng đều có thức ăn chen vào chính giữa?
Hết chương 29.