"Tình yêu?"
Tư Đồ Dương hòa ái, cười cười nhìn nàng.
"Là sao?" Ngọc An, vị đại tướng quân này cứ thế nhìn chằm chằm hắn. Nhìn nàng, hắn không khỏi run lên vì cười. Vị thê tử này của hắn đáng yêu quá. Ừm, có chút ngốc nghếch nữa. Nhưng nàng đáng yêu đễn nỗi khiến hắn không khỏi muốn đưa về nhà yêu chiều, cưng nựng cái bảo bối này.
"Thì chính là bồi đắp tình cảm! Nói rõ ra là ta thích ngài, Triệu Đại tướng quân!".
"Cái gì?" Sự ngạc nhiên đều lộ rõ ra hết ngoài mặt của Ngọc An. Cái tên Nhị hoàng tử này thật không biết xấu hổ. Hắn...hắn cư nhiên vậy mà nói thích nàng. Tâm trí nàng có chút bối rối, sự ngượng ngùng tỏ rõ làm thành rặng mây đỏ đẹp đến quyến rũ. Đây tuy không phải lần đầu tiên nàng được nam nhân yêu thích nhưng thế này cũng quá thô lỗ rồi. Với lại, nàng đây là đang xúc động sao? Ngọc An nàng vậy mà lại rung động trước lời nói của hắn.
Đáng ghét!
"Hừ, ngươi dựa vào đâu mà thích ta?" Ngọc An cố tỏ ra bình tĩnh, mặc dù giây phút này mặt nàng nóng hơn bao giờ hết, sự ngại ngùng đã viết rất rõ lên mặt nàng rồi.
"A, dựa vào đâu? Dựa vào ta thích nàng, dựa vào ta và nàng được Thái Hậu ban hôn, dựa vào việc nàng ngại ngùng trước ta!" Tư Đồ Dương cứ vậy thoải mái mà trêu chọc nhím con, nàng lần trước làm hắn rung động một lần rồi. Lại còn trêu chọc hắn. Há phải Tư Đồ Dương hắn nên đáp trả một chút gì đó?
"Ngươi...hồ đồ!!!" Triệu Đại tướng quân mặt nóng bừng, đôi môi run run, cố tỏ ra không yếu thế trước mặt Tư Đồ Dương hắn. Cơ mà...hắn quả là biết chọc cho nàng vui:
"Ta hồ đồ?"
Cứng họng, Ngọc An nhìn chằm chằm Tư Đồ Dương, đôi mắt nàng dường như ánh lên chút uất phẫn không làm gì lại được. Nhưng chính hắn lại khiến nàng quên đi u sầu, phiền muộn trong lòng. Chẳng lẽ tình cảm mà Triệu Ngọc An nàng dành cho Dương Bích tỷ tỷ không lớn như nàng nghĩ. Tất cả chỉ là ảo mộng của nàng thôi đúng không? Còn nam nhân trước mặt Ngọc An nàng đây mới là kẻ khiến nàng vui, khiến nàng hạnh phúc?
Ngọc An thoáng chút nghĩ nhưng không, bao hình ảnh, bao kí ức giữa nàng và Dương Bích tỷ tỷ vui vẻ vẫn cứ thế quấn lấy tâm trí của vị đại tướng quân này.
Nàng không cách nào quên đi được vị tỷ tỷ ấy!
Đáng ghét!
Đáng hận!
Ngọc An hướng đôi mắt buồn rầu về phía hắn, mấp máy môi:
"Xin lỗi!"
Tư Đồ Dương biết nàng vẫn còn nhung nhớ cái loại chuyện kia, hắn chỉ khẽ thở dài. Loại chuyện mà hắn làm ra đúng là kinh hỉ chẳng thấy đâu, chỉ thấy hắn phải ăn một đống hoàng liên, còn có khổ qua.
Đắng cay vạn phần!!!
Nuốt ngược cái vị đắng đó vào trong lòng, Tư Đồ Dương vỗ vào vai nàng, tỏ rõ ý muốn hiện tại:
"Triệu đại tướng quân, hiện tại phu thê không thành, vậy liệu ta có thể làm bằng hữu đồng cam cộng khổ cùng ngươi?"
Triệu Ngọc An cười trừ:
"Vậy cũng có thể!"
"Hảo, hảo, vậy chúng ta cùng đến tửu lầu, thưởng tửu, thưởng nguyệt, thưởng hoa".
-------------
Tư Đồ Dương nhanh chóng kéo Ngọc An đi đến Mộng Hồng Lâu.
Nơi này khiến nàng có chút buồn rồi. Đúng là:
"Biển cả từng làm khó nước
Trừ đi vu sơn không phải mây".
Triệu Ngọc An nàng và tỷ ấy đúng là có duyên nhưng không phận. Nàng việc gì phải làm khổ bản thân đến thế. Chỉ càng thêm nặng tình mà thôi!
Ngoài kia bao nhiêu ca kĩ cho nàng thưởng, nàng ngắm, nàng xem. Há phải vì một kẻ vô danh tiểu tốt mà đau lòng.
"Nào, nào bằng hữu tốt. Rượu là ta mời đại bằng hữu lớn nhất của ta cũng là tướng quân đây một chén. Chúc ngài sớm quên đi sầu muộn!"
"Hảo, ta kính ngươi một chén"
Triệu Đại tướng quân nàng cười trở lại rồi, nàng quay về với con người trước kia đây: kiêu ngạo, nhìn kẻ khác bằng nửa con mắt, ai cũng không lọt vào mắt xanh của nàng!
"Đại say thương thân, tiểu say di tình".
"Kính ngươi bằng hữu tốt".
Thưởng nguyệt, thưởng hoa, cao lương mĩ vị đủ cho nàng tận hưởng, chén say này cho dù có là thế nào, ngày mai Triệu Ngọc An, vị đại tướng quân oai phong lừng lẫy sẽ vẫn mãi là vị tướng quân ngạo mạn ấy, chút tình cảm trừu tượng chẳng là cái gì trong tâm nàng nữa rồi. Chết tâm rồi!