Đợi mặc quần áo xong, cô lại thắt hai cái b.í.m tóc, rồi trang điểm nhẹ. Son môi cũng son một lớp mỏng, còn là kiểu tô son đậm nhạt rất thịnh hành đó.
Trang điểm xong, cô chớp chớp đôi mắt to và cảm thấy ngoại hình của mình đã lên một tầm cao mới, trẻ tuổi tốt thật, đột nhiên trẻ ra thì càng tốt hơn nữa.
Ngay cả những người có làn da mêm và mịn cũng có thể ra dầu, nhưng sau khi thoa một lớp kem nên, cô cảm thấy các lỗ chân lông nhỏ không còn nhìn thấy nữa. Cũng không biết mình như thế này, anh có hài lòng hay không.
Sau khi sửa soạn xong, cô mở cửa ra, bởi vì mẹ Lận đã đợi bên ngoài cả buổi trời rồi.
Nhìn thấy con dâu mình mở cửa ra, mắt bà ấy liền sáng lên, lúc trước bà ấy cảm thấy cô đã xinh đẹp rồi, bây giờ bôi lên trên mặt thứ gì đó, lại càng đẹp hơn, như biến thành người khác vậy.
"Ôi chao, đẹp thật đấy, mọi người mau đến nhìn này, thì ra con dâu tôi mà một đại mỹ nhân đấy." Bà ấy khen như vậy, mặt Tô Tô đỏ bừng, sau đó cô có chút lo lắng nghịch b.í.m tóc trước n.g.ự.c mình.
"Đẹp, đúng là đẹp thật." Dì út nói. "Chúng ta nói đẹp thì có ích gì, phải để Xuyên Tử nói mới được." Dì cả nói.
Họ nói xong thì bảo Tô Tô đợi ở đây, sau đó vội vàng chạy tới nhà trước.
Tô Tô chuẩn bị xong thì ngồi ở đây đợi thật, bởi vì phía trước có khách đến, ngồi ở đó một lát, sau đó đến bên này ăn cơm.
Hôn lễ tổ thức ở bên này, một cô dâu không có mẹ đẻ như cô ngay cả di chuyển cũng không cần. Lát nữa Lận Xuyên sẽ cõng cô đến nhà trước, qua bên đó bái thiên địa, rồi quay về do bí thư chủ trì hôn lễ.
Hôm nay chân của cô không được tùy tiện chạm dưới đất, nghe nói như thế không may mắn, những nơi cô đứng phải có thảm đỏ, đợi sau khi thành lễ, lên giường rồi mới có thể xuống đất.
Đợi mãi đợi mãi, cuối cùng nghe thấy tiếng pháo nổ, sau đó ngoài cửa có rất nhiêu người đến.
Người đầu tiên chạy vào là Lận Giang với mấy đứa nhóc cô không quen, sau khi chúng vào thì chốt cửa ngoài lại. Lận Giang quay đầu lại nhìn chị dâu trong phòng, cậu bé ngây người, sau đó đỏ mặt nói:
"Chị, chị dâu."
"Ơi." Chúng đến để kéo cửa nhỉ, bình thường việc này sẽ do cậu em vợ đảm nhận, nhưng mà em trai của cô không có ở đây.
Xem ra mẹ Lận sắp xếp Lận Giang đến, nhìn dáng vẻ của đám nhóc này thì biết nhất định chúng sẽ không nương tay.
Lúc này Lận Xuyên đã đến ở bên ngoài, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Mở cửa."
"Anh là ai thế? Gọi người bên trong là gì?" Lận Giang cảm thấy hứng thú với việc chơi anh cả mình, cho nên cậu bé bày ra tư thế oai phong lẫm liệt, nhìn trông như ông già cụ non.
Tô Tô suýt nữa cười thành tiếng, quả thực cô muốn nghe Lận Xuyên trả lời như thế nào.
Đối phương dường như rất nín nhịn, một lúc sau anh mới nói: "Người bên trong là vợ anh."
Một cách gọi rất quê mùa, nhưng mà không biết tại sao Tô Tô cảm giác rất ấm lòng.
Hai ngón tay cái của cô đang chơi trò xoay tới xoay lui, thật ra cô rất hưởng thụ cảm giác Lận Giang làm khó anh cả cậu bé.
Nghĩ đến dáng vẻ một người đàn ông kiệm lời lại thẳng thắn như anh ở bên ngoài đắn đo thì cô cảm thấy khá thú vị.
"Bên trong nhiều người như vậy, ai là vợ anh chứ." Lận Giang lại vòng tay trước n.g.ự.c nói.
Nếu như Lận Xuyên không ở ngoài thì anh nhất định sẽ xách em trai mình lên mà cho một trận, nhưng anh vẫn kiềm lại rồi, hôm nay là tân hôn, không được nổi giận.
Nếu để cô dâu biết tính cách thật của anh thì sau này có thể sẽ không quan tâm đến anh nữa. Vì thế anh nhẫn nhịn nói: "Tô Tô, Tô Tô là vợ anh."