Nhưng mà Tô Tô lập tức nghiêm mặt nói:
"Đừng đưa em chứ, em ăn nó thì lát nữa sẽ không ăn nổi táo nữa đâu, em muốn ăn táo."
Mấy từ cuối có mang vài phần hờn dỗi, dáng vẻ như sắp tức giận vậy.
Lận Xuyên chỉ có thể thu tay về lại, cô vợ nhỏ muốn ăn vặt, hay là sợ anh chưa ăn no cố ý nhường cho anh.
Dù thế nào thì trong lòng anh vẫn vô cùng cảm động, chỉ với vài miếng đã ăn xong nửa cái màn thầu rồi, sau đó anh lau miệng nói:
"Vợ, lát nữa ăn nhiều táo vào, không đủ thì anh bảo Thường Dược Tiến đi mua."
"Được, em thích ăn táo nhất."
Đã no rồi, ăn một quả là được rồi, làm sao có thể ăn thêm nhiều được nữa?
Nhưng mà, cô có chút chột dạ, nhìn Lận Xuyên cảm động đến mức khóe mắt đỏ ng, giống như cô đã làm chuyện tốt động trời gì vậy.
Cô vội vàng cầm hộp cơm đi rửa, thuận tiện trò chuyện vài câu với người nhà bệnh nhân khác.
Còn Lận Đông Hà trong phòng bệnh thì nói:
"Đồng chí Tô mặc dù tuổi nhỏ, nhưng thật sự rất hiểu và ủng hộ anh."
Lận Xuyên gật đầu, nói:
"Vốn dĩ tôi không muốn nói øì, nhưng nếu như lần này cậu đến thì cũng chứng minh được chúng ta vẫn là họ hàng, cho nên tôi nhắc nhở cậu một câu. Thanh niên trí thức Tần đó không hợp với cậu, lòng cô ta không ở thôn chúng ta."
"Tôi cảm thấy ai cũng không muốn cả ngày ở trong vùng núi hẻo lánh này, nếu như có cơ hội ra ngoài thì phải nắm bắt, cô ấy làm không sai."
"Nếu như đã như vậy thì xem như vừa nãy tôi chưa nói gì."
Lận Xuyên biết, đứa em họ này của mình là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, anh ta luôn hoang tưởng làm thế nào để thoát khỏi cuộc sống nông thôn, nhưng tiếc là không có cơ hội.
Cho nên, anh ta thích người có lý tưởng giống như mình. Vì thế, anh ta cảm thấy Tần Duyệt Duyệt làm như thế không sai.
Suy nghĩ của hai người không tương đồng thì không thể nói tiếp nữa, Tô Tô quay về lại thì cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ có chút kỳ lạ, vì thế cô cười nói:
"Đại đội trưởng, hay là anh ra ngoài đi dạo đi, thành phố này bên ngoài náo nhiệt lắm. Ban ngày ở đây không thiếu người, hơn nữa anh ấy cũng không sao nữa rồi."
"Ừm” Lận Đông Hà thì lại rất cảm kích Tô Tô cho mình một lối thoát, mặc dù Lận Xuyên không lớn hơn anh ta là bao, nhưng cứ nhắc đến chuyện này, anh ta cứ cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Dù sao, anh ta với Tần Duyệt Duyệt lúc trước lén lút qua lại với nhau, mặc dù không làm ra chuyện gì nhưng cũng xem như là có lỗi với anh.
Tô Tô thấy người đi rồi thì nhỏ tiếng nói:
"Hai người nói gì vậy, sao trông sắc mặt anh ta không được tốt."
"Không có gì, ăn táo đi, anh gọt vỏ cho em rồi."
Lận Xuyên sợ vợ mình ăn không no, nên gọt sẵn táo từ sớm, chỉ đợi cô về ăn thôi.
Tô Tô cầm lấy, sau đó lấy d.a.o chia làm hai, nói:
"Chúng ta chia nhau ra ăn."
Một người đàn ông to lớn như Lận Xuyên ngồi trên giường ăn táo? Anh cảm giác mình giống như đang giành đồ ăn của con nít vậy, có chút ngại.
Nhưng mà cô vợ nhỏ không mắc cỡ chút nào, cầm táo nhét vào trong miệng anh, không còn cách nào khác, chỉ có thể ăn cùng với cô.
Không thể không nói, táo này ngọt thật.
Tô Tô ăn được một nửa thì bác sĩ gọi cô đi ký tên, lúc quay về thấy miếng táo mình đang ăn dở đã bị Lận Xuyên ăn rồi, anh lại gọt cho cô một quả khác, còn sắt thành từng miếng nhỏ, ngay cả hạt trong quả táo cũng lấy ra rồi.
Một người đàn ông sao có thể tỉnh tế như vậy chứ.
Lúc trước còn tưởng anh là một người qua loa đại khái nữa đấy, nhưng bây giờ xem ra đó là do chưa gặp được đúng người.
Cô ngồi xuống vừa ăn vừa đút Lận Xuyên, nói: "Hay là em đỡ anh xuống giường đi dạo nha?"
"Không, anh không muốn đi."
"Vừa nãy em còn lấy anh hoạt động cái chân đấy, bác sĩ nói có thể đi vài bước được rồi."